“Miêu nha ~” Nghe được hai chữ cuối tiểu béo miêu đặc biệt thần khí rất
khởi tròn vo cái bụng, tựa hồ đối với tên này tương đối vừa lòng.
Mặt Kỳ Phong lúc này liền đen, hừ một tiếng cất bước lên trên, kết quả
chân còn không có vươn ra đã bị Đoàn Đoàn bắt lấy.
Tiểu tử kia ngưỡng mặt bánh bao nhìn y, ánh mắt tròn vo chớp chớp nhìn
y, điềm điềm mỉm cười, “Ba ba… Đi…”
Ba chữ làm tâm can Kỳ Phong lại một lần nữa nhảy loạn, trên mặt lại lộ
ra biểu tình không tình nguyện dắt tay nhỏ bé của nhi tử, “… Đi.”
Tiểu tử kia cao hứng cực kỳ, học bộ dáng quyệt mông của hai ba ba, tiểu
đoản chân đi lên phía trước, thiếu chút nữa té sấp xuống, Lạc Khâu Bạch ở
phía sau cười dìu bé, Kỳ Phong dắt tay tiểu tử kia, trên vai Phong Phong
ngồi béo giống cái cầu, bóng dáng một nhà 4 người bị ngọn đèn kéo thực
dài.
Tiểu tử kia mới vừa học đi không lâu, lại chơi cả đêm, thực nhanh liền
mệt đến ngủ say.
Lạc Khâu Bạch vì giúp đỡ Kỳ Phong, làm rất nhiều công tác, lúc này
cũng mệt mỏi đến tinh bì lực tẫn, tựa vào trên vai Kỳ Phong ngã đầu ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, hắn mơ hồ nghe được thanh âm tất tấc tác tác, mơ hồ
mở to mắt, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen cao lớn trước đầu giường, lúc
này giật mình.
“… Đại điểu quái buổi tối anh không ngủ còn làm gì?”
Kỳ Phong lúc này đang lục tung, vừa nghe Lạc Khâu Bạch tỉnh, cũng
không bật đèn hỏi hắn, “Sổ tiết kiệm cùng thẻ tín dụng em để đâu?”