“Được… Tôi hiểu được. Vừa rồi là tôi nói khùng điên, xin lỗi, về sau
không bao giờ nữa.”
Anh ta đột nhiên biến hóa khẩu khí làm Lạc Khâu Bạch lập tức dừng lại
cước bộ, Hàn Chiêu ho khan vài tiếng, kéo kéo khóe miệng, “Điện ảnh
tuyên truyền xong tôi sẽ về Mỹ, em cũng không cần lo lắng, coi như… Cáo
biệt cuối cùng, có thểđể tôi ôm em lần cuối không, cho dù chỉ là bạn bè.”
Khí lực anh tarất yếu, lại che miệng lại ho khan vài tiếng, sắc mặt huân
hồng lại một lần nữa trở nên tái nhợt, Lạc Khâu Bạch không quay đầu lại,
nhưng có thể cảm giác được hơi thở của anh tarất tệ, thậm chí còn giống
như đang … Khẩn cầu?
Lạc Khâu Bạch hít vào một hơi, tạm dừng một chút, đi nhanh về phía
trước, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại.
Hắn không tín nhiệm Hàn Chiêu, cho nên thời gian này không thể có một
tia do dự cùng mềm lòng.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên đánh lên tới một khuôn ngực, tiếp hai
cánh tay gắt gao từ phía sau lưng khóa lại hắn.
Hàn Chiêu cả gan làm loạn đến loại tình trạng này!?
Lạc Khâu Bạch hoàn toàn không phòng bị, cả kinh da đầu tê rần, không
chút do dự quay đầu lại chuẩn bị đánh một quyền, mà cùng thời gian, Hàn
Chiêu lại đột nhiên buông hắn ra, ho khan lui ra phía sau hai bước, quay
đầu đi nhìn chằm chằm cách đó không xa một chút.
Tâm Lạc Khâu Bạch “Lộp bộp” một chút, quay đầu lại, thấy được Kỳ
Phong đứng cách đó không xa.
Lúc này một tay bị thương cầm cà men, một tay khác cầm ô che, y mặt
không đổi sắc nhìn nơi này, đồng tử thâm sắc giống như hồ sâu bình tĩnh,