“Tránh ra.” Kỳ Phong trầm giọng mở miệng, tiếp tục đi, Lạc Khâu Bạch
không được như ý thì dây dưa không bỏ lại một lần ngăn chặn y, mắt xếch
xuyên thấu qua màn mưa mang theo vụn vặt.
“Nếu như nói em vừa rồi cự tuyệt anh ta, anh tin hay không?”
Kỳ Phong không mở miệng, chỉ ném ô cho hắn, mình dầm mưa to tiếp
tục đi. Y càng như vậy Lạc Khâu Bạch càng sợ hãi, hắn biết bình thường
Kỳ Phong tuyệt đối không phải như vậy.
Quăng ô đi, hai người chạy giữa mưa to, cuối cùng Lạc Khâu Bạch ngăn
cản Kỳ Phong lên xe.
Kỳ Phong lãnh mặt, nâng lên tay hắn bỏ ra, sau đó mở ra cửa xe, một câu
cũng không nói.
Lạc Khâu Bạch cố chấp đè lại cửa xe, không cho y đóng cửa, cảm thấy
giờ phút này trái tim đều tê tê.
Mưa to trút xuống, Lạc Khâu Bạch thấy được ngón tay Kỳ Phong loang
lổ miệng vết thương, há miệng thanh âm đều ách, “Kỳ Phong, anh không
cần em? Anh muốn đem bỏ một mình em lại nơi này?”
Sống lưng Lạc Khâu Bạch thẳng tắp, thân ảnh cao gầy trong mưa to có
chút đơn bạc, Kỳ Phong càng mím chặt môi, cuối cùng mãnh liệt đem hộp
cơm tiến vào trong xe, nói, “Lên xe.”
Nói xong y muốn ngồi vào ghế lái, rồi lại một lần bị Lạc Khâu Bạch
ngăn trở.
“Anh rốt cuộc xong chưa?”
“Tay anh bị thương, để em lái.” Lạc Khâu Bạch không hề chớp mắt nhìn
y, Kỳ Phong bán nheo lại ánh mắt, cuối cùng đóng sầm cửa xe, ngồi xuống