ghế phólái.
Mưa to ào ào rơi xuống, trong xe lại một mảnh tĩnh mịch.
“Là em không đúng, thực xin lỗi.”
Lạc Khâu Bạch mở miệng nói xin lỗi, hắn biết liền tính hắn có giáo huấn
Hàn Chiêu, bị Kỳ Phong hiểu lầm cũng là hắn sai. Thanh âm của hắn có
chút ách, hắn giờ phút này đoán không ra Kỳ Phong đang suy nghĩ gì, trái
tim cũng treo ở giữa không trung, mặc kệ như thế nào, Kỳ Phong sinh khí
là khẳng định.
Kỳ Phong rốt cục mở mắt, xị mặt nói,”Em không sai, một chút sai cũng
không có.”
Vừa nghe khẩu khí này, Lạc Khâu Bạch biến đổi sắc mặt, thấp giọng nói,
“Kỳ Phong, anh đừng hiểu lầm, sự tình không phải như anh nghĩ, em cũng
không nghĩ tới anh ta sẽ tử triền lạn đả phác đi lên, em con mẹ nó…”
Quả thực muốn lộng chết cái tên kia!
Câu nói kế tiếp hắn cũng không biết nên nói như thế nào, trong lòng hận
đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đều cho Hàn Chiêu một cái bạt tai, anh ta
còn làm như vậy rõ ràng là nhìn thấy Kỳ Phong lại đây, cố ý diễn cho y
nhìn.
“Em nghĩ anh sẽ hiểu lầm quan hệ hai ngươi? Em rốt cuộc có đầu óc
không, em cảm thấy anhnhỏ mọn như vậy, vì râu ria mà hiểu lầm? Hàn
Chiêu cũng không quan trọng vậy.”
Trên mặt Kỳ Phong nhìn không ra một điểm hỉ giận, khi y nói lời này
thậm chí phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Lạc Khâu Bạch đều chân
tay luống cuống.