Ông một bàn tay bắt lấy Lạc Khâu Bạch, một tay khác bắt lấy Kỳ Phong,
dùng khí lực toàn thân đem hai người mạnh tay điệp cùng một chỗ, chảy
nước mắt dùng sức muốn nói cái gì, nhưng trong cổ họng như bị nhét vào
cái gì, ông đau khổ chống, không chịu buông tay.
Kỳ Phong nhìn thoáng qua vòng tay nên đều hiểu được, nhất thời hốc
mắt chua xót, nắm chặt tay lão gia, “Ông nội, con tha thứ cho ông.”
Lão gia như rốt cục thư thái, một giọt nước mắt trợt xuống, nắm thật chặt
tay giao điệp của hai người, trước lúc hôn mê một khắc cuối cùng đều
không có buông ra.
Bác sĩ xông tới, toàn lực cứu giúp lưu lại một cái mạng của lão gia, Lạc
Khâu Bạch cầm vòng tay đứng ở cửa sổ, Kỳ Phong từ phía sau lưng ôm lấy
hắn, trầm giọng nói một câu, “Cháu dâu Kỳ gia.”
Lạc Khâu Bạch lập tức bật cười, đá y một cước, “Tới địa ngục đi.”
Giờ phút này ánh mặt trời vừa lúc lên cao, mùa mưa ở S thị rốt cục chấm
dứt, trong hoa viên Kỳ gia côn trùng kêu vang thanh thanh, tất cả lo lắng
giờ phút này đều đã tan thành mây khói.
***
Mùa hè này, S thị vẫn phi thường náo nhiệt, ngựa xe như nước.
Lạc Khâu Bạch làm diễn viên chính mấy bộ phim truyền hình rốt cục
toàn bộ cũng quay xong, vừa lúc bắt kịp kỳ nghỉ dài hạn ngày mồng 1
tháng 5 cùng kỳ nghỉ hè hoàng kim, tỉ lệ xem tăng lên, hắn hoàn toàn xứng
đáng danh hiệu “Thu thị vương”, lực áp hồng tinh, từ khi xuất viện bắt đầu
công tác không ngừng.
Mà bên kia, phim lớn quốc tế
《 Chiến tranh sử thi 》 hắn tham diễn
chiếu phim không được thành công, hắn tuy rằng không phải diễn viên