CỰ TINH CHI DANH KHÍ LÔ ĐỈNH - Trang 1402

cùng ngài tiếp tranh Đoàn Đoàn cùng Kỳ Phong.”

Lão gia lần đầu tiên lộ ra tươi cười trước mặt Lạc Khâu Bạch, cổ họng

của ông phát ra tiếng vù vù thở dốc, nhắm mắt lại nghẹn ngào nói, “Trước
kia là ta làm sai, Kỳ gia thực xin lỗi con… Về sau không bao giờ sẽ, đây
đều là báo ứng… Báo ứng.”

Ông vừa khóc vừa cười, một hơi thượng không đến khí cơ hồ muốn chết

ngất, Lạc Khâu Bạch giúp ông bưng một chén nước, ngồi ở bên cạnh ông
nhẹ giọng nói, “Lão gia, từ ngày đó ngài giúp con chắn dao nhỏ, đã không
nợ con cái gì.”

Nói xong hắn giúp lão gia kéo kéo chăn, cầm lấy hộp hồng sắc nhẹ

nhàng nói, “Ngài hảo hảo nghỉ ngơi, lễ vật này thực trân quý, con sẽ trân
quý cả đời, sự tình trước kia đều đã qua, chúng ta xóa bỏ đi.”

Lão gia nhắm mắt lại, nước mắt tung hoành, không nói gì thêm.

Lạc Khâu Bạch xoay người cất cái chén, chợt nghe thấy phía sau đột

nhiên rầm một thanh âm vang lên, mãnh liệt quay đầu lại phát hiện lão gia
quỳ gối trước mặt hắn.

“Lão gia, ngài làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên, con chịu không nổi!”

Lạc Khâu Bạch biến sắc, nhanh chóng nâng ông dậy.

Lão gia cái gì cũng không nói, suy yếu toàn thân run run, ông gắt gao bắt

lấy tay Lạc Khâu Bạch, như là dùng khí lực toàn thân, khàn khàn khóc thút
thít, “Con cứu Kỳ gia ba lượt a… Ta lại hại con nhiều như vậy… Con bảo
talàm sao quên? Giải thích đều không có mặt mũi, hiện tại nơi này chỉ có
hai chúng ta, này đó con nhận được khởi…”

Trong lòng Lạc Khâu Bạch chua xót lợi hại, ngồi dưới đất dìu ông, nhất

thời nói không ra lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.