Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Khâu Bạch thần tình đều là ý cười,
Kỳ Phong trên mặt không có biểu tình gì, nhưng lỗ tai lại nhiễm thượng
một tầng đỏ ửng.
“Uy, anh có kế hoạch bao lâu?”
Kỳ Phong mím môi, nửa ngày mới lộ ra một chút ý cười, “Đã lâu rồi,
vốn là muốn chờ em lấy giải thưởng sau đó đem lễ vật tặng cho em, lại bị
em đoạt trước.”
“A ——” Lạc Khâu Bạch làm bộ làm tịch kéo dài âm điệu, đi phía trước
thấu vài bước, hai người lúc này chóp mũi đối chóp mũi, người chung
quanh vang lên điên cuồng tiếng huýt sáo cùng tiếng thét, biểu tình trên
mặt Kỳ Phong càng thêm lộ ra một cỗ hồng cổ quái.
“Kia nếu emkhôngcó giải thưởng, anh không muốn công khai, phần lễ
vật này cũng không tính toán cho?”
Kỳ Phong lắc lắc đầu, “Chỉ cần em nguyện ý, tùy thời cũng có thể.”
Lạc Khâu Bạch cảm thấy tâm oa như bị người phá, buồn thanh nở nụ
cười, thanh âm của phù dung câu trong bóng đêm quanh quẩn, hắn đưa tay
sờ sờ khuôn mặt kiên nghị của Kỳ Phong, đột nhiên hôn lên.
Chung quanh tiếng thét cơ hồ ném đi toàn bộ khung đỉnh, đèn loang
loáng vào giờ khắc này lóng lánh như ban ngày, hình ảnh hai người nhanh
chóng phát trực tiếp trên internet, trên quảng trường Văn Phong người tụ
tập càng ngày càng nhiều, quả thực so với tân niên đảo thời càng khủng bố.
Bị ba ba ôm vào trong ngực tiểu tử kia “Ngô a” một tiếng, ý thức được
trước mặt mọi người hôn môi hảo dọa người, vội vàng bưng kín mặt bánh
bao, tiếp lại như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn nhìn lẵng hoa trong tay,
không xong! Vừa rồi Phong Phong tới quên tung hoa.