trăn trở đung đưa đầu, thở dốc.
Mạnh Lương Thần thấy Lạc Khâu Bạch đang giãy dụa trong ngực mình,
mâu sắc càng thêm thâm trầm.
Cổ thon dài hoàn toàn lộ ra, theo hầu kết đến xương quai xanh, đường
cong bóng loáng, mồ hôi tinh mịn chảy xuống dưới, ướt sũng áo sơmi, nhũ
tiêm đỏ hồng rất đẹp, theo hô hấp thoáng rung động, hấp dẫn người ta.
Hắn ta đã sớm biết Lạc Khâu Bạch có dáng người đẹp, nhưng hắn ta
cũng không thích, hoặc có thể nói ở trong lòng hắn ta chỉ có Tô Thanh Lưu,
hắn ta không muốn tùy tiện đạp hư một tiểu nam hài sạch sẽ như trang giấy
trắng.
Chính là hiện tại, hắn ta mê hoặc, rõ ràng người vẫn là người kia, nhưng
mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mê hoặc, hắn ta không tự chủ được vươn tay
tham tiến vào trong vạt áo Lạc Khâu Bạch, hôn ngực hắn.
“Ngô…” Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, không tự giác mà
cuộn mình, trong cơ thể lửa nóng mãnh liệt, toàn thân không ngừng run rẩy.
Quần của hắn đã ướt đẫm, phía trước cũng có phản ứng, hắn biết mình
cần một người đến giải khát, nhưng đầu lại điên cuồng nói cho hắn biết,
không phải người này.
“Buông ra… Tôi! Buông tay!” Lạc Khâu Bạch ra sức giãy dụa, mồ hôi
vứt trên mặt làm hắn thanh tỉnh vài phần, thấy rõ người trước mặt mâu sắc
thâm trầm là Mạnh Lương Thần.
“Mạnh Lương Thần anh… Lăn!”
Hắn không nói lời nào hoàn hảo, vừa nói làm Mạnh Lương Thần căng
thẳng, cổ họng khô nóng từng đợt, điện lưu từ sống lưng trào lên.