Trong đầu Mạnh Lương Thần đột nhiên hiện ra hình ảnhnam nhân lái
Bentley mà Lạc Khâu Bạch gặp, không vui cùng không cam lòng dâng lên
trong lòng, tờ giấy trắng chính mình bảo hộ nhiều năm bị người ta đột
nhiên làm bẩn, hắn ta đột nhiên trầm xuống, càng thêm nóng rực nhìn Lạc
Khâu Bạch trước mắt quần áo không chỉnh tề.
“Khâu Bạch, ngoại trừ anh ra hiện tại còn có ai có thể giúp em? Anh chỉ
muốn cho em thoải mái một chút, đừng sợ… Chúng ta trở lại như trước kia
được không?” Mạnh Lương Thần ôn nhu lưu luyến hôn môi cùng cổ Lạc
Khâu Bạch, ngón tay không chút do dự cởi bỏ áo sơmi hắn.
Thân thể lộ ra, làn da bóng loáng ướt đẫm mồ hôi, làm Mạnh Lương
Thần luyến tiếc buông ra.
Thân thể bại lộ trong không khí, cả người đột nhiên nóng lên, làm Lạc
Khâu Bạch không khống chế được phát ra một tiếng than nhẹ.
Mạnh Lương Thần cả người căng thẳng, khí quan trong quần trướng đến
phát đau, hắn ta chậm rãi cởi bỏ đai lưng, ôn nhu trầm thấp nói, “Khâu
Bạch trở về đi, trở lại bên cạnh anh, anh còn rất yêu em.”
Hôn xuống, hắn ta tách ra hai chân hắn, “Còn nhớ rõ trước kia chúng ta
yêu nhau không, những khoái hoạt đó đều là thật, em chẳng lẽ không hoài
niệm sao?”
Thanh âm của hắn ta giống như thuốc phiện mê hoặc nhân tâm, Lạc
Khâu Bạch ngưỡng cổ nhìn ngọn đèn trên trần, đầu óc loạn thành một đoàn.
Toàn thân không có khí lực, nếu không phải Mạnh Lương Thần nâng
hắn, hắn sẽ trực tiếp biến thành bùn nhão. Trong cơ thể chột dạ, quần của
hắn bị thoát xuống dưới, đôi tay thon dài xoa bắp đùi của hắn, không quan
tâm nhắm mắt lại, có thể giải thoát thân thể khô cạn, chính là…