Tôi đương nhiên biết các người có tiền, nhưng đây là vấn đề lễ tiết, tuy
nói mua lễ vật không đúngvẫn sẽ bị lột da, nhưng ít nhất trên đường còn có
thể lãng phí một chút thời gian, không cần nhanh đi chịu chết như vậy được
không!?
Lạc Khâu Bạch khóc không ra nước mắt, nhu nhu thái dương, ngồi phịch
trên xe một bộ dáng nửa chết nửa sống.
Kỳ Phong quay đầu lại liếc mắt một cái, khóe miệng thoáng gợi lên.
Người đều gả vào cửa, lại bởi vì một chén trà liền thẹn thùng thành cái
dạng này, thật là một thê tửbiệt nữucòn tự làm khổ mình.
Kỳ Phong mím môi cười hít một hơi, càng thêm dùng sức đạp chân ga,
trong lòng càng thêm chờ mong ngày toàn gia đoàn viên.
Tốc độ xe lại nhanh hơn, Lạc Khâu Bạch ai thán một tiếng, đưa tay đặt
nửa bên mặt, ở trong lòng kêu khóc: đại điểu quái con mẹ nó anh lại đi
nhanh như vậy lão tử liền xuống xe!
Suy nghĩ của hai người mạch não lại một lần nữa hoàn toàn khác nhau,
khi xechạy đến cửa Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.
Nhưng tình tiết trong dự đoán cũng không có phát sinh, trong biệt thự
phi thường an tĩnh, khi Kỳ Phong lôi kéo tay hắn đi tới, trong phòng quản
gia nhìn thấy y, lập tức vui vẻ ra mặt chào đón, “Thiếu gia, ngài trở lại rồi?
Tôi đây liền đi thông báo cho lão gia!”
Hắn hoàn toàn không tỏ vẻ nghi hoặc cùng kinh hoảng với Lạc Khâu
Bạch, gật đầu cười, rất nhanh lên lầu.
Lần thứ hai đến Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch như ngồi trên đống lửa, khi lão
gia chống gậy đi xuống lầu, tim của hắn đã muốn bay ra ngoài.