một chén trà, một tiếng “Lão gia” đều đã đến bên miệng, lại đột nhiên bị
Kỳ Phong bắt lấy cánh tay.
“Gọi ông nội.”
“…”Da đầu Lạc Khâu Bạch tê rần, nhanh chóng nháy mắt cho y: Tổ
tông ai, anh không cần gấp như vậy, anh sợ lão gia nghĩ không ra tôi bắt
cóc tôn tử duy nhất của ông hay sao?
Chống lại ánh mắt của Lạc Khâu Bạch, Kỳ Phong nhíu mày.
Tuy rằng em chủ động mới vừa gặp mặt liền muốn bưng trà như thế, làm
chồng tôi thực vui mừng, cũng hiểu được em từ khi kết hôn đến hiện tại đã
chờ giờ khắc này đã lâu rồi, nhưng là dâng trà không thay đổi xưng hô, còn
gọi cháu dâu sao?
Kỳ Phong bất vi sở động nhìn hắn, bàn tay vẫn luôn nắm cổ tay của hắn,
một bộ dáng hoàn toàn không cần thương lượng.
Lạc Khâu Bạch bưng một ly trà đứng ở tại chỗ, sửa miệng cũng không
phải, không thay đổi khẩu hình miệng cũng không phải, nhất thời không
biết như thế nào cho phải, nhưng thấy Kỳ Phong sắc mặt càng ngày càng
thối, ngày hôm qua mình bị hạ dược, Kỳ Phong ra tay cứu giúp, hắn thầm
than một hơi, cuối cùng thỏa hiệp.
Dù sao đều là tử lộ, còn không bằng thỏa hiệp, hắn giơ chén trà lên, tươi
cười, “… Ông nội, uống trà.”
Thanh âm mềm dẻo vang lênlàm người ta thực khó cự tuyệt.
Biểu tình của Kỳ lão gia nháy mắt trở nên có chút khó coi, tuy rằng vẫn
còn tươi cười, nhưng ý cười trong mắt lại biến mất không còn một mảnh.