TMD, con mẹ nó anh còn thừa nhận? Hai người các người ở trước mặt
tôiđùa giỡn sao? Bệnh tim cái gì, chưa nghe nói qua trái tim cùng kê kê còn
con mẹ nóhợp nhau!
Lạc Khâu Bạch quả thực đã mở rộng tầm mắt, một bên áo sơmi hơi ướt,
một bên cảm thán, Tôn đạo trưởng kêu hắn vươn tay ra, “Lạc tiên sinh, tôi
cũng giúp cậuxem mạch. Nhìn cậu sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên tinh lực
dư thừa, nhưng chuyện phòng the quá độ, thân thể sẽkhông khỏe, để bần
đạo cẩn thận xem một chút, thiếu âm bổ dương, hai người cũng có thể bổ
sung cho nhau.”
Lời này nói ra, như thế nào nghe đều có một loại ý tứ “Nam nhân thận
tốt, cậutốt tôi cũng tốt”.
Lạc Khâu Bạch mặt đỏ hết lên, lắp ba lắp bắp, “Đạo trưởng… Tôi cũng
không cần đâu, thật sự, tôi rất tốt, ông xem cho Kỳ Phong là được rồi.”
Câu này ý chỉ Kỳ Phong thận không tốt, làm mặt của y nháy mắt đen
một nửa, không phân trần kéo cánh tay Lạc Khâu Bạch đặt ở trên bàn, mặt
không đổi sắc mở miệng, “Nhìn cổ của em chỉ biết em nhất định thận
không tốt, muốn giấu bệnh sao?”
Lạc Khâu Bạch dừng một chút, nhớ tới trên cổtoàn là dấu hôn của Kỳ
Phong, lúc này toát hết mồ hôi.
Những lời này giấu ở trong lòng sẽ chết sao? Sẽ chết sao!
Tôn đạo trưởng vuốt râu mép nở nụ cười, thuận thế bắt tay của Lạc Khâu
Bạch.
Phù dung câu kinh mạch vững vàng, róc rách như nước, huyết khí lưu
thông, cơ bắp bành trướng co rút lại, đè ép thân thể bí ẩn, sức khỏe giữ
vững.