Kỳ lão gia sắc mặt ngưng trọng, khoát tay áo ngắt lời, trầm mặc hồi lâu
mới chậm rãi mở miệng, “Đạo trưởng, không cần nói nữa, tôi hiểu được ý
tứ của ông, chuyện này tôi sẽ hảo hảo suy xét.”
Trong phòng nhất thời lâm vào tĩnh mịch, mà so với việc trên lầu, nhà
bếp dưới lầu lại náo nhiệt.
Món ngon buổi tối đã chuẩn bị hoàn tất, đầu bếp cùng người hầu đều bị
lệnh cưỡng chế rời đi, nhà bếp to như vậy chỉ còn lại có hai người.
Kỳ Phong đang đeo một cái tạp dề, mặt thối cầm một miếng thịt bò,
động tác cứng ngắc, căng thẳng, giống như cái yđang cầm không phải là
một miếng thịt, mà là một thứ gì đócó thể nhảy dựng lên công kích y, chuẩn
bị sẵn sàng đón quân địch, bộ dáng như đi đánh trận, thân hình cao lớn đeo
tạp dề hồng ca rô ở bên hông, có vẻ cực kỳ buồn cười.
Lạc Khâu Bạch đứng ở bên cạnh muốn cười lại không dám cười, vẫn
luôn gắt gao cúi đầu, sợ không cẩn thận mà cười to, nhẫn đến hai bả vai đều
phát run.
Lúc này chợt nghe “Bang bang” hai tiếng, Kỳ Phong nổi bão, y thật sự
không có cách nào dựa theo yêu cầu của Lạc Khâu Bạch cắt thịt thành
những miếng nhỏ được, rõ ràng không kiên nhẫn băm thịt.
“Uy, không phải như thế, chúng ta phải làm thịt bò xào, cũng không phải
bánh chẻo thịt bò.”
Lạc Khâu Bạch há miệng, không nhịn được cười, cười lăn cười bò.
“Câm miệng không cho cười!” Kỳ Phong đen mặt, tiếp tục cùng thịt
bòchiến đấu, khóe miệng gắt gao mím chặt, phi thường không vui nhìn Lạc
Khâu Bạch một cái.