Nói cái gì “Thừa dịp cùng người nhà đoàn tụ, anh là tôn tử nếu có thể
chủ động xuống bếp, nhất định sẽ làm cho lão gia rất vui vẻ”, hoàn toàn
không biết bị sao nữa! Đừng tưởng rằng em làm nũng cầu xin tôi, tôi sẽ
không sinh khí!
Nhìn biểu tình của y, Lạc Khâu Bạch biết y đang suy nghĩ gì, cười hì hì
đứng lên nói, “Vừa rồi chúng ta không phải đã nói rồi sao, anh nấu cơm tôi
chỉ huy, anh làm chuyện khác người như vậy, cứ cho là lão gia sẽ không so
đo, anh cũng có thể bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, huống chi, muốn anhnấu
cơm ngon, lão gia vừa nghe là tôi chỉ điểm, vừa vặn được thơm lây, ông
cũng sẽ cảm động.”
Kỳ Phong cầm dao không nói lời nào, cũng không nhìn Lạc Khâu Bạch
một cái.
“Được được, ngoan nha, coi như tôi cầu xin anh còn không được sao, lát
nữa ăn cơm rồi, không nhanh lên sẽ không kịp.”
Thanh âm mềm dẻo của phù dung câu vang lên bên tai, thân hình rắn
chắc cao lớn của Kỳ Phong cứng lại một chút, không tình nguyện hừ một
tiếng, “Đây là em cầu xin tôi, tôi chỉ phối hợp với em thôi.”
Lạc Khâu Bạch hé miệng cười trộm, gật đầu, “Vậy anh phải hảo hảo
phối hợp với tôi, trước đem ướp thịt bò với muối và tiêu đi.”
Kỳ Phong liếc mắt nhìn hắn, tùy tay trảo một lọ muối đổ vào thịt bò.
“Chờ một chút, nhiều quá, nhiều nhất là ba muỗng thôi, ăn nhiều muối
không tốt cho lão nhân gia.”
“Ba muỗng?” Kỳ Phong nhíu mày, đột nhiên buông xuống đồ trong tay,
xoay người vàonhà bếp trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, vẻ mặt
nghiêm túc cầm muỗng muối đổ vào, một bên gắt gao nhìn chằm chằm,
giống như đang làm thí nghiệm hóa học.