gia trở mặt nhau, hủy đi nhân duyên của con người, ông làm không được,
cho nên phải có nghĩa vụ đem chuyện này nói cho hai người.
Hiện tại hai người cũng biết nội tình, để xem ai là người tìm ra câu trả lời
cuối cùng.
Nghĩ đến Kỳ Phong và Lạc Khâu Bạch, trong mắt che dấu ý cười, Tôn
đạo trưởng không tin, Kỳ Phong sẽ dễ dàng buông tha bệnh tim của mình,
lại càng không tin Lạc Khâu Bạch nhu hòa kiên cường như vậy, sẽ bởi vì
lời nói của một bên tùy tiện rời đi Kỳ Phong.
*****
Về đến nhà, Lạc Khâu Bạch giống thường ngày tắm rửa, đọc kịch bản,
thậm chí cố ý bảo Kỳ Phong, nói mình đã đói bụng muốn ăn chút gì đó, nên
muốnnấu mì.
Hết thảy như cũ, buổi sáng ngủ dậy còn hỗn loạn bất kham, trong phòng
ngủ còn lộn xộn, đã được quét dọn sạch sẽ, trong phòng treo đèn tường mờ
nhạt, chiếu vào ga giường máu trắng, lộ ra vài phần ấm áp.
Không có gì khác trước cả, thậm chí khi Lạc Khâu Bạch cười rộ lên biểu
tình đều không có một chút sơ hở, nhưng Kỳ Phong vẫn cảm thấy có gì đó
không thích hợp.
Lạc Khâu Bạch buông xuống tô mì nóng, xoa xoa bàn tay dính nước,
“Này, trứng gà cà chua của anh, 12 giờ rồi cũng đừng ăn nhiều, sẽ bị đầy
bụng đi ngủ sớm một chút đi.”
Kỳ Phong kỳ thật căn bản không muốn ăn, chỉ là muốn tìm lý do cùng
Lạc Khâu Bạch nói chuyện, nhưng nhìn thấy hắn bộ dáng nhẫn nhục chịu
đựng, lại phi thường không cao hứng.