Đứcchạy ngược chạy xuôi, cả đời không cách nào lộ diện trên màn ảnh,
cho nên tôi nguyện ý lưu lại, nhưng anhnghĩtôi là ngốc tử sao? Nếu chỉ bởi
vì tiền, tôi có thể bán thận bán gan trả lại cho anh, hà tất ở lại chỗ này xung
hỉ bảo mệnh cho anh?”
Kỳ Phong sắc mặt một trận hồng một trận xanh, trong mắt dâng lên ngạc
nhiên, làm y nhất thời không thể phản ứng.
Lạc Khâu Bạch nói… Thích y?
Hắn một phen nắm lấy tay Lạc Khâu Bạch, nhất thời hấp tấp nóng nẩy
cũng không kịp khống chế, làm cánh tay của hắn đỏ lên, “Câu nói sau cùng
của em là có ý gì? Em làm sao mà biết được?”
Lạc Khâu Bạch tự giễu cười cười, “Chẳng lẽ không đúng sao? Kỳ
Phong, anh nói thật đi, anh sở dĩ tìm tới tôi, thật không phải bởi vì tôi là
người sinh âm năm âm nguyệt bát tự chó má gì đó, vừa lúc có thể giảm bớt
bệnh tình của anh, cho anh bình yên vượt qua 30 tuổi?”
“Này phong kiến mê tín tôi con mẹ nó căn bản không tin, cũng chính là
gặp được anh tôi mới biết được.” Hắn hít một hơi, ổn ổn cảm xúc, “Nhưng
là, mặc kệ có phải thật vậy hay không, tôi cũng không thể nhìn anh chết,
anhbảo tôi kết hôn với anh, anh có thể sống qua30 tuổi, tôi sẽ tin, cho nên
tôi ở lại, tôi cũng không cần anh có tình cảm với tôi hay không!”
“Ngày hôm qua tôi đã nói, tôi cũng thích em, em còn muốn thế nào!?”
Lạc Khâu Bạch bị đùa nở nụ cười, “Ân, anh cũng thích tôi, cho nên ngày
hôm qua nói xong, anh hôm nay lập tức đi tới trường quay tìm người khác,
phương thức thích của anh cũng thật đặc biệt.”
Kỳ Phong sắc mặt xanh mét, gắt gao mà nắm chặt tay, y giống như một
con thú bị nhốt, nhưng lại không biết phát tiết như thế nào.