“Kỳ Phong, vì sao anh phải cứu tôi?” Lạc Khâu Bạch hỏi.
Kỳ Phong nghiêng đầu, ngữ khí mang theo tức giận, “Nói mấy lần em
mới hiểu đây, tôi căn bản không muốn cứu em, đây chẳng qua chỉ là trùng
hợp!”
“Chính là anh lúc ấy hô tên của tôi, tôi nghe được rành mạch.”
“Em nghe lầm.” Kỳ Phong mím môi thật chặt, ánh mắt luôn luôn đảo
quanh khuôn mặt che băng gạc của Lạc Khâu Bạch, càng nhìn càng khó
chịu, càng khó chịu lại càng muốn nhìn, tựa hồ là nhìn như vậy, có thể đem
băng gạc bóc ra.
Lỗ tai sẽ nghe lầm, miệng sẽ nói sai, nhưng thân thể sẽ sao?
Con người là một động vật ích kỷ, không vô duyên vô cớ yêu hận tình
cừu, cũng không vô duyên vô cớ buông tha tính mạng của mình đi bảo vệ
người khác.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng khẽ thở dài một cái, như vừa mới trải qua ác
mộng, trải quachuyện lần này hắn đột nhiên hiểu được người nam nhân
này, so với hắn tưởng tượng còn không tự nhiên hơn.
Y giống như hũ nút, chuyện gì cũng giấu trong bụng, làm người ta vừa
yêu vừa hận.
Mỉm cười, Lạc Khâu Bạch cố chấp ấn tay y nói, “Kỳ Phong, tôi không
phải là công cụ bảo mệnh sao?”
“Câm miệng! Tôi nói không phải!” Nhắc tới vấn đề mấu chốt, Kỳ Phong
càng thêm nóng nảy.
Lạc Khâu Bạch như ý nguyện gợi lên khóe miệng, rốt cục nắm chắc cái
đuôi nhỏ của nam nhân, “Vậy tôi là cái gì?”