Kết quả hôm nay đến, cửa lại dị thường an tĩnh, những vệ sĩ nguyên bản
canh giữ ở cửa không biết đi nơi nào,
Lạc Khâu Bạch có chút kinh ngạc, nhìn bốn phía, khinh thủ khinh cước
đi tới cửa, vừa muốn đẩy cửa đi vào, kết quả thấy cửa không có đóng ở
trong đứng một loạt vệ sĩ áo đen, thanh âm cứng rắn của Kỳ Phong từ trong
trong truyền đến:
“Đem lời tôi vừa mới nói lặp lại một lần.”
Bọn vệ sĩ nhìn nhau, tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng vừa nhìn thấy Kỳ
Phong mặt không đổi sắc lại có điểm bỡ ngỡ, kiên trì cùng kêu lên, “Về sau
cho dù là hộ sĩ hay bác sĩ, cho dù là đến kiểm tra phòng, không gõ cửa cũng
tuyệt không cho vào!”
Kỳ Phong “Ân” một tiếng, không mặn không nhạt nói, “Còn gì nữa?”
“Nhìn thấy Lạc tiên sinh vào cửa, cho dù là thời gian hay địa điểm, toàn
bộ lảng tránh, nhìn không thấy, nghe không được, không biết!”
Kỳ Phong vừa lòng nhíu mày, “Đi đi, không có chuyện của các người, đi
xuống đi.”
Bọn vệ sĩ xoay người đi ra ngoài, lúc này Lạc Khâu Bạch mới lập tức kịp
phản ứng, mặt đều hồng.
Y nói vớivệ sĩ như vậy sao! ? Cái gì gọi là nhìn không thấy, nghe không
được, lời này như thế nào nghe đều cảm thấy không thích hợp.
Trong đầu óc khống chế không được lại hiện ra ngày đó mình tìm đến
Kỳ Phong, bị chị hộ sĩ ngăn ở trong ổ chăn ra không được, đi cũng không
xong, hắn thấp khụ một tiếng, gãi gãi đầu, đang nghĩ tới mình có nên đi vào
hay không, lúc này cửa phòng mở ra, trong đó một vệ sĩ vừa nhìn thấy hắn,