mắt Lạc Khâu Bạch, tiếp thân thể hắn càng nóng, mặt giống như sung
huyết đổ mồ hôi.
Kỳ Phong nhìn hắn sắc mặt cổ quái, lại vẫn luôn che đằng trước, nhịn
không được đè lại tay hắn, Lạc Khâu Bạch còn chưa kịp phản ứng, thấy
được gia hỏa phía dưới kia đã đứng nghiêm.
Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh lạ thường.
Lỗ tai Kỳ Phong đỏ bừng, nóng nảy nói, “Em quả thực… Quả thực
không biết xấu hổ! Buổi sáng đã đứng lên làm cái gì?”
Lạc Khâu Bạch thực vô tội, hắn còn muốn hỏi vì cái gì vừa nhìn thấy Kỳ
Phong liền biến thành như vậy, trong lòng có chút không cam lòng, nhịn
không được cãi lại, “Đây là phản ứng bình thường của nam nhân buổi sáng,
anh bất lực hơn hai mươi năm, đương nhiên không cách nào lĩnh hội.”
“… Em nói ai bất lực?” Kỳ Phong mặt nháy mắt lạnh xuống dưới, tới
gần một bước, khóe miệng mang theo châm chọc, “Ân?”
Nháy mắt khoảng cách được kéo gần, làmtoàn thân Lạc Khâu Bạch
không khống chế được nóng bừng, nam nhân tựa như nổi lên hỏa khí, chỉ
cần tới gần sẽ cảm thấy nguy hiểm, sẽ bị y giết chết.
Ho khan hai tiếng, hắn lui về phía sau một bước, kéo dài thanh âm nói,
“Cái này… Kỳ thật, ý của em là nói…”
Lúc này không chạy liền mẹ nó là ngốc tử!
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng la hét, bắt lấy cơ hội chạy ra ngoài, một bàn
tay đột nhiên ngăn lại hắn, đem hắn vứt đến trên giường, thân thể tinh tráng
hữu lực mãnh liệt áp đi lên, ngăn chặn Lạc Khâu Bạch.