Lúc này cửa phòng đẩy ra, Kỳ Phong mặt không đổi sắc đi đến, Lạc
Khâu Bạch vừa thấy y, trên mặt lại đỏ ửng, khụ một tiếng hỏi, “Vừa rồi là
ai đến?”
“Quản gia nhà cũ.” Kỳ Phong đi qua giúp hắn lau tóc, “Ông ta nói lão
gia bị bệnh, kêu anh hôm nay trở về nhìn xem.”
Lạc Khâu Bạch thoáng kinh ngạc, vừa định trả lời, di động để ở một bên
đột nhiên vang lên, cầm điện thoại lên.
Trong ống nghe, thanh âm của Trịnh Hoài Giang truyền đến, “Cậu hôm
nay kết thúc nghỉ ngơi, hiện tại thu thập hành lý, hai giờ sau có mặt ở sân
bay.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, không kịp phản ứng là xảy ra chuyện
gì, “Lúc này đột nhiên kêu tôiđến sân bay làm gì?”
“
《 Tà dương ca 》quay đã hơn phân nửa, hôm nay phải đi Y thành
chọn cảnh, cậu nhanh thu thập một chút, không được đến trễ, máy bay
không chờ đâu.”
Điện thoại cúp, Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ cười cười, “Làm thế nào đây,
lần này không cách nào cùng anh về nhà …”
Lạc Khâu Bạch đi theo đoàn phim lên máy bay, Kỳ Phong không có cách
nào quang minh chính đại đi theo, thay đổi một chiếc xe không thu hút, chỉ
có thể đưa người đến cửa sân bay.
Lúc xuống xe, Kỳ Phong vẫn bởi vì mới vừa rồi không có làm xong
chuyện cứ thấy canh cánh trong lòng, lúc Lạc Khâu Bạch lấy hành lý xuống
xe, y đi theo đồng thời mở cửa xe ra.
Vòng qua cốp xe, y nắm lấy tay Lạc Khâu Bạch, than mặt không nói lời
nào, không hề chớp mắt nhìn Lạc Khâu Bạch.