Mởhộp ra, bên trong là thạch hộc (dược) lá màu xanh biếc tốt nhất, lá trà
ngon đứng đầu, cũng hợp với sở thích yêu trà của lão gia.
Ông cười như không cười nhìn Lạc Khâu Bạch, đem lễ vật để qua một
bên, “Conlà hài tử có nhãn lực, có tâm, so với Tiểu Phong tốt hơn nhiều.”
Nhắc tới “Kỳ Phong” chẳng khác nào trọng điểm đến.
Lạc Khâu Bạch cong lên khóe miệng, “Lão gia ông nói chơi thôi, Kỳ
Phong ngày đó nghe nói ngài bị bệnh, hai lời chưa nói trở về nhà cũ, con
sao so được. Huống chi, hài tử là con cháu của ông, ông chắc là có yêu cầu
rất nghiêm khắc.”
Đối với vấn đề này, lão gia lộ ra một tia cười lạnh, trên mặt lại khôi phục
không gợn sóng, “Tiểu Lạc a, gần đây nghe nói phim con đóng sắp chiếu,
thanh danh cũng lên không ít, chúc mừng.”
“… Không có ạ, lão gia ngài khen trật rồi.”
“Sao lại khen trật? Hồng phố biết hạng nghe, Tinh Huy cũng coi trọng
con, Tiểu Phong cũng giúp con, bây giờ còn là người phát ngôn củaKỳ gia
chúng ta, chờ thêm vài ngày nữa phim chiếu, sẽ rất náo nhiệt, nhiều hoa
tươi cùng vỗ tay như vậy đối với người thường mà nói cả đời cầu còn
không được, Tiểu Lạc a, con phải biết đâu là đủ.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, hắn không phải ngốc tử, tự nhiên có
thể nghe ra ý của lão gia.
“Lão gia, trước là con cùng Kỳ Phong không đúng, liên lụy thanh danh
Kỳ gia, làm ông lo lắng, việc này để con giải thích, con cam đoan về sau sẽ
không tái phát sinh loại chuyện này.”
Lão gia tươi cười, lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào hắn nói, “Con sai.”