Hắn căn bản không kịp thấy rõ nam nhân, mặt của hắn có chút đau.
Trái tim đột nhiên đình chỉ, tận lực khắc chế, Lạc Khâu Bạch cái gì đều
không muốn hỏi, gắt gao mà ôm nam nhân ở trước mắt, chủ động hôn, đoạt
quyền chủ động.
Hai ngày xa cách, giống như ngăn cách một thế giới.
Trên mặt Lạc Khâu Bạch còn có chút nước mắt, đều bị Kỳ Phong liếm
hết, ynâng mặt của hắn, dùng sức hôn, giống như muốn đem người này
khảm vào trong ngực, căn bản không dám buông tay.
Hai người tựa như kẻ điên, dùng sức xé rách đối phương, dùng hết thảy
biện pháp xác định đối phương bình yên vô sự.
Tái ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chớp lên, há miệng, dĩ nhiên là một
câu, “Anh/em gầy…”
Lạc Khâu Bạch buồn cười một tiếng, vuốt cái mũi nói, “Ai, tổng cộng
hai ngày, có thể gầy nhiều ít, hai ta ngốc chết.”
Hắn không đề cập tới chuyện gièm pha, cũng không hỏi Kỳ Phong đi nơi
nào, vén tay áo lên nói, “Nhìn anh này, như con khỉ ấy, xấu chết. Đi tắm rửa
đi, em đi làm đồ ăn, bất quá mấy ngày nay đồ ăn trong nhà đã bị em ăn hết,
phỏng chừng không dư lại bao nhiêu.”
Nhìn hắn dường như không có việc gì, Kỳ Phong hít một hơi, một cái bắt
được tay hắn lên sô pha, ánh mắt thâm thúy khóa lại ánh mắt của hắn, suy
nghĩ rất nhiều, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể
dùng phương thức biểu đạt đơn giản nhất nói, “Tin nhắn kia không phải
anh gửi, điện thoại di động của anh bị hư.”
Rốt cuộc là tin nhắn nào, không cần cố ý nói rõ, Lạc Khâu Bạch cũng
đoán được.