nhẹ vang, giống như con sóng yên tĩnh róc rách chảy xuôi, mỗi một âm đều
quen thuộc.
Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại, buồn ngủ chậm rãi qua đi, hắn sửng sốt
một chút, mở mắt.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm radio, bởi vì tiếng đàn dương cầm này
thật sự quá quen thuộc ——River Flows In You, Kỳ Phong đã từng cầm
một bó hoa hồng, lúc đêm khuya, đốt sáng ngọn nến, mời hắn khiêu vũ, khi
đó âm nhạc chính là khúc đàn dương cầm này.
River Flows In You
Em vĩnh viễn chảy xuôi trong trí nhớ anh
Mặc dù lúc ấy, kết cục của một đêm kia thật sự phi thường tồi tệ, hai
người không vui, nhưng Kỳ Phong lúc ấy giơ hoa hồng, lỗ tai đỏ bừng
tránh đi ánh mắt của hắn, khẩu thị tâm phi lại cố gắng tỏ ra lãng mạn… Bây
giờ nghĩ lại lại giống một bàn tay mềm mại, lập tức chạm vào tim Lạc
Khâu Bạch, làm hắn nhịn không được nở nụ cười.
Ký ức trong lòng chậm rãi chảy xuôi, thời gian một năm thật sự rất dài,
giờ khắc này hắn đột nhiên muốn lập tức nhìn thấy đại điểu quái.
Ngoài miệng nhịn không được đi theo âm nhạc ngâm nga đứng lên,
Đoàn Đoàn nằm trên giường, nghe nhạc ngủ rất say sưa, miệng mở ra, môi
hơi hơi chu, mặt mày tươi rói, miệng vô ý thức phát ra chút đơn âm, tựa hồ
đang nằm mộng đẹp, hay là theo ba ba cùng ca hát.
Bộ dạngbé thật sự rất giống Kỳ Phong, nhất là khi ngủ, Lạc Khâu Bạch
đếm trên đầu ngón tay, lúc này ở đó đã là đêm khuya, Kỳ Phong có phải
cũng giống Đoàn Đoàn mơ mộng đẹp không?