Lạc Khâu Bạch “Ngô” một tiếng, dùng môi tư ma hôn đôi môi kiên nghị
của nam nhân, phù dung câu kêu rên, giống một chuỗi điện lưu trực tiếp
đánh vào cột sống của Kỳ Phong, làm y thoáng chốc hô hấp đều dồn dập
vài phần, bàn tay trực tiếp tiến vào quần áo Lạc Khâu Bạch, vuốt ve bụng
bằng phẳng.
Ngay lúc ý loạn tình mê, Lạc Khâu Bạch bắt được cơ hội, trên miệng vết
thương lại dùng lực cắn.
Kỳ Phong “Tê” một tiếng, thả lỏng cảnh giác, tiếp theo bị Lạc Khâu
Bạch mãnh liệt phản áp đến trên cửa “Phanh” một tiếng kéo lý trí Kỳ
Phong.
Hai tay Lạc Khâu Bạch chống trên đầuy, ngực dính sát vào nhau, đầu gối
chặn đường lui của Kỳ Phong.
“Đau không?” Hắn liếm liếm vết máu thực đạm trên môi, mắt xếch mang
theo ý cười.
Kỳ Phong cứng lại hô hấp, tiếp không kiên nhẫn nhíu mày, “Đừng tưởng
rằng em có thể sắc dụ anh là có thể che dấu vấn đề!”
Lạc Khâu Bạch bị y làm tức chết rồi, nhịn không được chụp bàn tay y,
tức giận nói, “Em che dấu vấn đề gì? Em không phải trước khi xuất ngoại
vẫn luôn buồn nôn, toàn thân khó chịu, anh đừng nói anh đã quên!”
“Nếu không bởi vì anh, em con mẹ nó một đại nam nhân có bệnh mới có
thể lưu lại tiểu hài tử! Anhbắt em nói, em con mẹ nó mang thai con của anh
không đi ra ngoài, vẫn bị đánh một đao sinh ra con, anh có nghe hiểu được
lời của em không!? Chuyện này cùng Diệp Thừa có quan hệ gì! Anh ăn
dấm cái gì, kia năm đó Lý Thiên Kỳ đối với anh giở trò, em còn muốn tức
chết rồi!”