Thao, đại điểu quái trong óc đều là phân sao? Trọng điểm thác loạn
thành như vậy!
Kỳ Phong nhìn hắn không nói lời nào, càng thêm phẫn nộ, khí lực trên
tay không ngừng tăng thêm, ánh mắt âm trầm, nhưng thanh âm lại mang
theo khẩn trương, “Có phải bị anh nói trúng, hai ta kết hôn đều hơn hai
năm, như thế nào cũng không thấy em sinh đẻ?”
Lạc Khâu Bạch quả thực bị y đả bại, một cỗ hỏa khí nảy lên, một cái bắt
được đầu Kỳ Phong, kéo về phía trước, tiếp không chút do dự thấu đi lên,
ngăn chặn đôi môi nói hưu nói vượn, hung hăng cắn y một hơi!
Cắn hôn, kỳ tích vuốt lên nóng nảy và phẫn nộ của Kỳ Phong.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người khi tách ra hơn một năm, hồi ức
ngày xưa sớm chiều ở chung đập vào mặt, hương vị của phù dung câu tràn
ngập tại bên người, một năm tưởng niệm, cùng nội tâm vào giờ khắc này
rốt cục bị lấp đầy.
Trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi, Lạc Khâu Bạch giảo phá bờ môi
của y, nhưng lại luyến tiếc tiếp tục dùng sức, dùng đầu lưỡi liếm miệng vết
thương, dùng sức ôm bả vai nam nhân, cướp lấy hô hấp y.
Trên người Kỳ Phong có cổ long thủy vị rất nhẹ, tựa như năm đó y phủ
thêm áo khoác cho mình, mang theo cảm giác rất nặng lại an toàn.
Lúc trước đi không từ giã có bao nhiêu thống khổ, hiện tại có bao nhiêu
vui sướng.
Một năm, hắn rốt cục lại một lần tự tay ôm nam nhân hắn yêu sâu sắc.
Kỳ Phong thực khoái đoạt lại quyền chủ động, đem Lạc Khâu Bạch đặt ở
ván cửa, hung hăng quặc trụ đầu lưỡi hắn.