Lạc Khâu Bạch bị nghẹn một chút, theo bản năng cãi lại, “Không phải,
con mẹ nó buổi tối rồi…”
“Anh đã một năm không sờ, hiện tại thừa dịp buổi tối sờ một chút làm
sao vậy?” Kỳ Phong cả tiếng ngắt lời Lạc Khâu Bạch, tiếp đầu ngón tay lại
đỉnh vào trong, vừa lúc trạc đến điểm mẫn cảm của Lạc Khâu Bạch.
“Tê!” Lạc Khâu Bạch đảo hít một hơi, da đầu một trận run lên, dở khóc
dở cười, “Con mẹ nó anh lấy ra cho em! Đừng có lấy cớ!”
Kỳ Phong không nghe theo, ngược lại càng dùng lực đè lên, giống một
ngọn núi ngăn chặn đường lui Lạc Khâu Bạch, một bàn tay quặc trụ cằm
hắn trầm giọng nói, “Lấy cớ? Đều đã hơn một năm không lên giường, em
cũng nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, ân?”
Nói xong y dùng sức đỉnh về phía trước, gia hỏa cứng rắn thẳng trạc trạc
trên bụng Khâu Bạch.
“Thực hiện cái đầu a, không phải kêu anh chiếu cố Đoàn Đoàn sao? Anh
ném nó chạy vào đây làm cái gì, đi xuống đi xuống, đừng đè em.”
Mặt của Lạc Khâu Bạch trướng đến đỏ bừng, không chỉ bởi vì Kỳ Phong
không biết xấu hổ, càng bởi vì thời gian dài như vậy thân thể không bị xâm
nhập, đột nhiên xông tới ngoại vật, hắn cũng có chút hoảng hốt hụt hơi.
Hắn đưa tay đẩy y, Kỳ Phong nhíu mày, rút tay ra, mặt trên đã dính thủy
quang.
“Em xác định hiện tại muốn anh để em đi, đi tìm tiểu tử kia, ân?”
Lau đi ngón tay dính tuyền dịch cùng tràng dịch của Lạc Khâu Bạch, lưu
lại một phiến thủy tí, Kỳ Phong trên cao nhìn xuống hắn, vừa rồi sức lực bị
người trạc phá chột dạ đã bị thê tử không lưu tình chút nào cự tuyệt.