Trầm mặc, quỷ dị trầm mặc.
Kỳ Phong không nghĩ tới lộng xảo thành chuyên, nhất thời trên mặt có
điểm không nhịn được, nhưng biểu tình vẫn cứng rắn, nhìn không ra một
chút áy náy.
Lạc Khâu Bạch nửa mê nửa tình nhất thời còn chưa rõ ràng là tình huống
nào, dưới ngọn đèn cũng thấy không rõ khuôn mặt của hắn, ngáp một cái
hỏi y, “Ngô… Anh trở lại? Đoàn Đoàn đã ngủ chưa?”
“…”
Kỳ Phong không nói lời nào, ngực phập phồng lợi hại, đầu ngón tay
chôn ở trong thân thể Lạc Khâu Bạch còn chưa lấy ra, lúc này y cũng
không thể nhúc nhích.
Lạc Khâu Bạch bị thanh âm khàn khàn của mình làm hoảng sợ, lúc này
mới ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào không đúng lắm.
Một giọt mồ hôi nóng bỏng trên trán Kỳ Phong chảy xuống, vừa lúc tích
trên mũi Lạc Khâu Bạch, giống một giọt nước sôi, hắn sửng sốt một chút,
ngẩng đầu chống lại ánh mắt thâm thúy như bóng đêm của Kỳ Phong, trong
tim đột nhiên nhảy dựng, tiếp chống ván giường muốn ngồi xuống, lại lập
tức đụng đến vị trí kia.
Lạc Khâu Bạch cương một chút, mở to hai mắt nhìn, thân thể không tự
chủ được co rút lại, cảm giác có dị vật, khuôn mặt đều đỏ lên .
Người này thế nhưng… Thế nhưng thừa dịp hắn đi ngủ làm chuyện
không biết xấu hổ!
“Lui cái gì lui, giảo như vậy khẩn trương làm gì?” Kỳ Phong tiên phát
chế nhân, không kiên nhẫn mở miệng, trên mặt nhìn không ra hỉ giận,
nhưng lỗ tai lại không phải hồng bình thường, sợ Lạc Khâu Bạch gây rối.