bằng anh, em thừa nhận a. Lúc trước nếu không bởi vì bộ dạng anh vừa
suất lại có tiền, tính tình anh thối như vậy, sao em có thể chịu được anh?”
Kỳ Phong nửa ngày cũng không nói gì, thê tử của y chỉ bởi vì ham tài
sản của y mới cùng y kết hôn, nếu y là một con quỷ nghèo, sống không đến
30 tuổi, Lạc Khâu Bạch cũng sẽ không chút do dự ném y, vỗ mông chạy lấy
người sao?
Y nghẹn nửa ngày hừ lạnh một tiếng, “Nông cạn! Không thể nói lý.”
Lược hạ lời này, tim y bị đè nén, xoay người xuống giường.
Giờ phút này sắc mặt của yrất xanh, đồng tử thâm sắc cực lực che dấu
thần sắc mất mát, Lạc Khâu Bạch nhíu lông mày, một cái bắt được cánh tay
của y.
Kỳ Phong không kiên nhẫn muốn đẩy khai hắn, Lạc Khâu Bạch lại cười
ở sau lưng ôm lấy y, “Anh xem, anh cũng biết những này nói ra thực nông
cạn, kia mới vừa nói em xấu, còn nói chỉ là bởi vì em là lô đỉnh mới tìm
emkhông phải nông cạn sao? Mình có mắt sẽ biết thôi, anh đối với em thế
nào em rất rõ ràng, cho nên anh có cái gì ngại ngùng không thể nói với em
a?”
Thanh âm của hắn rất thấp, khàn khàn cùng biếng nhác.
Kỳ Phong toàn thân cứng đờ, tiếp ánh mắt nhanh chóng dịch sang một
bên, trái tim cũng nháy mắt nhanh hơn một nhịp.
Lạc Khâu Bạch nhìn y không nói lời nào, trêu ghẹo nhíu lông mày, tiếp
tiến đến bên tai y không nhẹ không nặng cắn một hơi, nhỏ giọng nói, “Kỳ
Phong… Nói cho em biết đi, rốt cuộc danh khí là cái gì a?”
Phù dung câu lọt vào tai lập tức nháy mắt chui qua màng tai đến toàn
thân, lỗ tai của Kỳ Phong nhanh chóng sung huyết, nam căn phía dưới kia