Lạc Khâu Bạch ngửa đầu, đầu gối lên cổ Kỳ Phong, cười nói, “Nếu
không phải anh chiếm sô pha không di chuyển, không cho em xem TV, ai
đặt ở trên người của anh, cứng rắn tuyệt không thoải mái.”
“Anh chỉ cho em nằm ở trong ngực anh, lại không để nhóc kia cũng tới
giúp vui.” Kỳ Phong than mặt mở miệng.
Lạc Khâu Bạch gật đầu, vẻ mặt vô tội, “Đúng vậy, em nằm trên ngực
anh, Đoàn Đoàn nằm trên ngực em, có quan hệ gì với anh? Đúng không,
nhi tử?”
Nói xong hắn nhéo nhéo mặt nhi tử, tiểu tử kia “Nha ngao nha ngao” hai
tiếng, giương mắt nhìn đến quái thúc thúc mặt không đổi sắc nhìn bé, nghi
hoặc oai đầu, muốn vươn tay sờ mặt Kỳ Phong, lại bị y tránh đi, tay nhỏ bé
trạc đến lỗ mũi quái thúc thúc.
Biểu tình của Kỳ Phong lúc này sáng lạn, lúc này vươn tay muốn đem
tiểu tử kia ôm lại đây hảo hảo “Sửa chữa”.
Tiểu tử kia “Ngô a” một tiếng bị treo ở giữa không trung, tứ trảo đều
không có chỗ trảo, lúc này có chút sợ hãi, vươn tay đi bắt tóc Kỳ Phong,
ánh mắt mở to.
Kỳ Phong vừa lòng, đem bé một lần nữa bỏ vào trong ***g ngực của
mình, tiểu tử kia hừ hừ hai tiếng, tiếp nhếch môi bắt đầu gào khan.
“…” Kỳ Phong toàn thân cứng ngắc, nước mũi bé chảy ra, lỗ tai đều đỏ,
“Không cho khóc! Nam nhân khóc thì bộ dáng thế nào!”
“Nó mới mấy tháng thôi.” Lạc Khâu Bạch liếc nhìn y một cái.
“Đó cũng là nam nhân!” Kỳ Phong trừng trở về, cứng ngắc lau nước mũi
cho nhi tử, nhưng tiểu tử kia ngược lại xì mũi ra, nước mũi chảy càng thêm
lợi hại, thút tha thút thít đáp một bộ dáng đại ủy khuất.