con mình chết đi, cho nên bịt kín ánh mắt là có thể lừa mình dối người, lừa
gạt mình hết thảy đều là giả, con ông còn sống.”
Chống lại ánh mắt Tô Lệ Mân, thanh âm của hắn thấp vài phần, xấu hổ
nói, “Ân… Con chỉ đoán lung tung, không biết con lý giải vậy có đúng hay
không?”
“Con dán nhiều nếp nhăn trên mặt như vậy, còn bịt miếng vải đen, phỏng
chừng căn bản không có mấy người sẽ nhận ra con, thiếu một lần hấp thu
ánh sáng, con không đau lòng?”
Lạc Khâu Bạch sờ sờ mũi, hạ giọng cười nói, “Kỳ thật, con nói thật, con
muốn người khác không nhận ra con, khó có được cơ hội để dì nguyện ý,
nếu bởi vì thanh danh của con hủy diệt quảng cáo này, con chẳng phải
thành ‘Tội nhân thiên cổ’sao? Lại nói, con cũng chỉ nghiện diễn xuất, lại
không muốn nổi danh thế này, dì coi như con đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi,
chocon đeo miếng vải đen đi.”
Ánh mắt Tô Lệ Mân càng thêm nhu hòa, bà hít một hơi, sờ sờ đầu Lạc
Khâu Bạch, “Con thật đúng là hảo hài tử”.
Bà quay đầu lại nhìn đạo diễn, như là đang hỏi “Thế nào, quyết định
sao?”
Đạo diễn vươn ra ngón cái với Lạc Khâu Bạch, cười gật đầu, “Lạc Khâu
Bạch, chính là cậu.”
*****
Quảng cáo lần này chỉ có mười phút, các cảnh tại Studio đã quay tốt, Lạc
Khâu Bạch trên cơ bản chỉ cần hai ngày là quay xong, hơn nữa ca khúc
《
Tưởng niệm
》đã hát xong, đạo diễn cùng Tô Lệ Mân nghe xong một lần
thực vừa lòng, trực tiếp đem ca khúc cùng đoạn băng đưa đi hậu kỳ chế tác
.