CỰ TINH CHI DANH KHÍ LÔ ĐỈNH - Trang 834

Cái gọi là thử vai cũng không phức tạp, chỉ cần đơn giản diễn, sau đó

ởtrước màn ảnh tạo dáng như vậy đủ rồi, nhưng khikhuôn mặt của Lạc
Khâu Bạch hoàn toàn bị nếp nhăn bao trùm, còng lưng đi ra khỏi phòng
hóa trang, làm cho những người ở đây đều phải hít một hơi lương khí.

Bởi vì thật sự là… Rất thích hợp, từ phòng hóa trang ra Studio chỉ có

khoảng cách vài bước, thần thái lão niên, bộ dáng đều được hắn nắm chắc
không sai chút nào.

Hắn sờ soạng từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một cây gậy gỗ, mỗi

một bước đi cũng giống như đang tìm kiếm cái gì, ánh mắt của hắn bị che
một mảnh vải màu đen, từ đầu đến cuối cũng không nói gì, khuôn mặt già
nua, giống như giấy trắng trên mặt chỉ động đậy duy nhất một chỗ, đó là
gân xanh trên thái dương.

Đây là Lạc Khâu Bạch thêm vào kêu người make-uplàm, tình cảnh này,

lại bởi vì chi tiết này càng điểm thêm cho lão nhân cơ khổ không chỗ
nương tựa, làm người ở đây thập phần kinh diễm.

Trong kịch bản, Lạc Khâu Bạch sắm vai lão nhân là một người mù, nhi

tử chết đi làm ông càng yếu ớt, sợ hãi, mẫn cảm, cả ngày nhốt mình trong
thế giới của mình vô pháp tự kiềm chế, bài xích hết thảy người khác.

Lúc này có người đột nhiên tới gần, ông mẫn cảm co rúm lại một chút,

gắt gao mà bắt lấy gậy, kêu tên nhi tử.

Tiểu nam hài sắm vai nhi tử đi lên, một phen ôm ông, kêu một tiếng “Ba

ba”, cánh tay của Lạc Khâu Bạch run lên, như là không thể chờ đợi được
lại như là bị dọa đi, run rẩy sờ đầu tiểu nam hài, mảnh vải màu đen bị tẩm
ướt một chút, một giọt nước mắt từ trên mặt trượt xuống dưới.

“… Hảo hài tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.