CỰ TINH CHI DANH KHÍ LÔ ĐỈNH - Trang 843

Dùng “Phụ thân” thay cho mẫu thân, kịch bản vi điều, quảng cáo này kỳ

thật hoàn toàn chỉ là một đoạn phim văn nghệ nhỏ bé.

Câu chuyện nói về một ông lãomắc bệnh si ngốc không thể phán đoán,

sống nương tựa nhi tử sau khi nhi tử mất, lâm vào tuyệt vọng cùng sợ hãi,
ông là một người mù, vốn quen với bóng tối, từ khi thân nhân rời khỏi, ông
sợ hãi, tự giam cầm mình trong không gian chật hẹp. Vì quá nhớ nhi tửông
sinh ra một loạt ảo giác, cho rằng nhi tử còn học tiểu học, mỗi ngày chờ ở
cổng trường, giặt quần áo nấu cơm, trên bàn để hai cái chén hai đôi đũa,
thậm chí lúc ăn cơm, còn sẽ run run rẩy rẩy gắp đồ ăn cho nhi tử, dặn dò nó
ăn nhiều một chút…

Ngày qua ngày, mỗi ngày lặp lại, tất cả mọi người cho rằng ông điên rồi,

nhân viên công tác ở xã khu cùng hàng xóm thấy ông đáng thương, liền
miễn phí đưa ông đi xem bệnh, mọi người cảm thấy chữa khỏi bệnh là
đúng, là từ thiện, nhưng lão nhân cũng rất thống khổ, bởi vì ông phát hiện
nhi tử không xuất hiện mỗi ngày nữa.

Ông khóc nháo, nổi điên, cầu những người hảo tâm đưa ông về nhà…

Nhưng lại được cưỡng chế chữa bệnh thần kinh, rốt cục có một ngày, bệnh
của ông khỏi hẳn.

Hết thảy giống như một giấc mộng thoáng qua, ảo giác biến mất, ông rốt

cục biết không phải thế giới này điên, mà là ông điên, nguyên lai nhi tử đã
sớm chết, là ông luôn luôn thôi miên mình.

Tất cả mọi người chúc mừng ông chữa hết bệnh, chính phủ cùng hàng

xóm còn đưa thức ăn dinh dưỡng cho ông, nhưng ông ở trong căn phòng tối
đen mà khóc, bởi vì cho dù là ảo giác cũng tốt, ít nhất ông còn có thể nhìn
thấy nhi tử, mà không cần chờ đợi như vậy cho đến cuối đời.

Khúc cuối của quảng cáo là một màn phụ tử đoàn tụ, nhi tử vẫn là tiểu

hài tử, mà lão nhân đã tóc trắng xoá, hai phụ tử nói nói cười cười ăn bữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.