Kỳ Phong ngẩng đầu, liền thấy được thê tử đã thay y phục.
Phù dung câu có khuôn mặt thanh tú, nhưng hắn thật sự có một dáng
người đẹp, bả vai rộng mông hẹp, tây trang màu bạc mặc ở trên người hắn,
buộc vòng quanh đường cong, hai đùi mặc tây trang màu đen, chân trần,
hai màu trắng đen phụ trợ, hai chân thon dài đều có thể nhìn ra mạch máu
màu xanh nhạt, đầu ngón chân lộ ra một chút nước hồng, thế nhưng mang
theo hương vị câu dẫn.
Quần áo đứng đắn đều bị thê tử của y làm hỏng!
Đồng tử của Kỳ Phong càng thâm, yết hầu phát khô, đưa ánh mắt dịch
sang một bên, “Lại đây.’
Bởi vì kiện lễ phụcnày cổ áo không giống tây trang thường, yêu cầu cài
nút sau gáy, cam đoan lông khổng tước hoàn hảo không tổn hao gì, cho nên
Lạc Khâu Bạch có chút không mặc được, toàn bộ cổ áo đều mở ra, áo sơmi
cùng xương quai xanh thon dài cùng ngực.
Hắn gãi gãi tóc, xấu hổ tiêu sái đi qua, “Cái kia… Nút nàyem cài không
được, anh cài giúp em.”
Hắn xoay thân mình, cúi đầu chỉ chỉ cổ của mình.
Bạn đang �
Một đoạn cổ thon dài bóng loáng lộ ra, Kỳ Phong chau mày, ánh mắt lại
càng thêm thâm trầm, cầm nút áo vuốt ve cổ áo trước người Lạc Khâu
Bạch, đại chưởng vuốt phẳng cổ Lạc Khâu Bạch, ẩn ẩn đi xuống.
Bên cạnh hai tiểu nhân nhìn trông mong, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng đè
lại tay y, quay đầu lại trừng y, “Anh nhanh chóng cài nút, không cài em cởi
ra.”