Kỳ Phong bị ánh mắt câu dẫn đồng tử đột nhiên co rụt lại, tiếp ở trong
lòng thầm mắng một tiếng, phù dung câu tùy thời tùy chỗ phát tao!
Y mím môi, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, bàn tay đi xuống, xốc
lên vạt áo Lạc Khâu Bạch, tìm được giữa hai chân phủsờ.
Lạc Khâu Bạch bị sờ thực quẫn, nhanh chóng nghiêm mặt nói, “Hôm
nay em diễn tập mệt chết đi, anh mà còn hồ nháo, trận chung kết buổi tối
mai em sẽ không tham gia.”
Kỳ Phong cứng đờ, nghĩ đến ban ngày thê tử diễn tập mồ hôi đầm đìa,
chỉ có thể đem hỏa khí cưỡng chế, nhéo giữa hai chân Lạc Khâu Bạch tàn
sát bừa bãi một phen, y trầm giọng nói, “Chờ trận chung kết xong, nhớ rõ
đừng cởi quần áo, anh muốn nhìn bên trong quần áo em.”
Lạc Khâu Bạch đầu tiên là đại tao, nhấc chân hung hăng đạp Kỳ Phong
một cước, mắng một tiếng “Biến thái”, tiếp nghĩ đến trận chung kết lại hạ
mặt.
“Trước khi trận chung kết xongở lại đi… Nếu như bị nước miếng làm
chết đuối, anh liền ôm quần áo của em đi DIY đi, em sẽ không để ý.”
Mặt Kỳ Phong lúc này liền đen, nóng nảy mở miệng, “Nói hưu nói vượn
cái gì!”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Em hiện tại đều nghĩ, hiện trường có thể có
người ném trứng thối vào em không.”
Kỳ Phong nheo mắt lại, qua thật lâu mới gắt gao ôm hắn, “Có anh ở đây
vĩnh viễn sẽ không, anh cam đoan. Điều em cần phải làm là cái gì cũng
không cần nghĩ, hảo hảo biểu hiện, còn lại đều giao cho anh.”
Lạc Khâu Bạch cười “Ân” một tiếng không nói chuyện, kỳ thật trong
lòng hiểu được, Kỳ Phong không giúp được hắn, chuyện này chỉ có thể một