Đoàn Đoàn sinh bệnh, Kỳ Phong không ở đây, nguyên lai đã sớm ôm cây
đợi thỏ ở chỗ này chờ hắn.
Lạc Khâu Bạch nắm chặt tay, trầm mặc một hồi, cười lạnh một tiếng,
“Một khi đã như vậy, xem ra chỉ có thể cung kính không bằng thông minh.”
Xe chở Lạc Khâu Bạch một đường đến nhà cũ Kỳ gia.
Chỗ này hắn gần hai năm chưa có tới, lần thứ hai nhìn thấy phòng ở quen
thuộc cùng hoa viên, hắn chỉ cảm thấy dị thường châm chọc.
Lần đầu tiên Kỳ Phong dẫn hắn tới nơi này, Kỳ lão gia còn trông cậy hắn
cứu mạng, ân cần ra sao, hiện giờ cảnh còn người mất, thỏ khôn tử chó săn
phanh, lần thứ hai trở lại chốn cũ, hắn dĩ nhiên bất đắc dĩ bị người “Thỉnh”
lại đây.
Ngồi ở trên ghế sô pha, Kỳ lão gia ho khan phi thường lợi hại, ngực kịch
liệt phập phồng, một bộ suy yếu.
Uống qua một chén canh thuốc, mới hoãn một hơi, “Người đã già, đã
nghĩ tìm người nói chuyện, sinh bệnh bên người cả người nói chuyện đều
không có, chỉ có thể gọi con đến giúp ta.”
Ngồi ở trên ghế sô pha Lạc Khâu Bạch nhíu lông mày, không nói gì, Kỳ
lão gia ho khan lợi hại hơn, đứt quãng nói, “Ta xem tin tức, gần đây con nổi
bật, không giảm năm đó, ta ngược lại muốn nói một câu chúc mừng.”
Nhắc tới cái này, Lạc Khâu Bạch nhịn không được ở trong lòng cười
lạnh một tiếng, “Không dám nhận, vẫn là Kỳ lão gia ngài năm đó an bài tốt,
một tiếng chúc mừng này tôi chịu không nỗi.”
“Như thế nào sẽ chịu không nổi, làm Tiểu Phong chạy tới nước Mỹ tìm
con, ta đã sắp vào quan tài, triền miên trên giường bệnh, đều cảm thấy
không bằng …”