Nói xong hắn cười sờ sờ cằm, “Bất quá dựa theo ngài trước kia, không
phải nói hôn nhân củatôi cùng Kỳ Phong tại Trung Quốc không có hiệu lực
sao, tôi và ngài từ đầu đến đuôi chỉ là người xa lạ, pháp luật của Trung
Quốc không quy định tôi phải tẫn hiếu với một người xa lạ, ngài lại có tư
cách gì chỉ trích tôi?”
Nói xong hắn không để ý lão nhân run rẩy, chậm rãi nói, “Đương nhiên,
ngài làm lão nhân tôi khẳng định sẽ tôn trọng ngài, ngài nếu ngã sấp xuống,
tôi không chụp ảnh cũng sẽ dìu ngài đứng lên, đem ngài đưa đi bệnh viện,
nhưng lại sẽ không trả tiền thuốc men, nhưng là người Trung Quốc chú ý
tôn lão, tôi không thể vì một lão nhân gia xa lạ, lại bắt hài tử tuổi nhỏ thân
với người xa lạ đi? Ngài nói đúng không?”
Nói xong lời này, hắn lễ phép nói, “Kỳ lão tiên sinh, thời gian không còn
sớm, tôi phải ly khai, chúc ngài ngủ ngon mộng đẹp.”
Nói xong hắn ôm Đoàn Đoàn, nắm tay nhỏ bé của bé hướng lão gia quơ
quơ nói, “Cùng ông nội nói tái kiến.”
Tiểu tử kia chết sống không ngẩng đầu lên, ủ rũ “Nha a” một tiếng, như
là kháng nghị, quyệt tiểu mông không để ý tới người.
Kỳ lão gia ngồi ở trên ghế sô pha, ngực kịch liệt phập phồng.
Thời gian này ông mới ý thức, Lạc Khâu Bạch xa xa ở mặt ngoài nhìn
qua nói chuyện không tốt như vậy, hắn trước kia đích thật là ôn nhuận nhu
hòa, kia cũng chỉ là trước kia, hoặc là nói trước kia hắn có lẽ cũng có một
mặt sắc bén bén nhọn như thế, chỉ là đối tượng đối mặt là ai.
Hiện giờ hắn nói ra, cũng không nói thô tục gì, thậm chí lễ phép chu
toàn, nhưng những câu nói cũng giống như dao nhỏ, không đánh mà thắng,
sắc bén phi thường.