một tiếng, thanh âm đều mang theo làm nũng, vươn ra hai tiểu móng vuốt,
muốn ôm một cái.
Lúc này Kỳ lão gia vẫn nhìn tiểu tử oa trong ngực Kỳ Phong, trộm nhìn
bé một cái.
Từ đầu đến cuối, Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch đều không quay đầu
lại, một nhà ba người ngồi vào trong xe, Kỳ lão gia nhìn cháu của mình
càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm mờ mịt, ông suy sụp
run rẩy ngã lên sô pha.
Vệ sĩ lúc này đã lui ra, ngoài phòng tối đen một mảnh, phòng đuốc sáng
trưng, nhưng Kỳ lão gia lại thanh lãnh.
Ông tìm được một chắt trai, cuối cùng cả tôn tử cũng không có lưu lại,
tiếng ho khan to như vậy quanh quẩn trong biệt thự, ác mộng trở thành sự
thật, ông thật sự thành người cô đơn.
*****
Kỳ Phong cường ngạnh cầm cánh tay Lạc Khâu Bạch, đi đến xe trước
mặt, mở cửa xe ném hắn vào, tiếp cũng không có chỉ thị cho vệ sĩ chung
quanh, lập tức ngồi vào ghế lái, một cước đạp chân ga.
Lạc Khâu Bạch phía sau lưng đánh vào lưng ghế dựa, Đoàn Đoàn ngửa
đầu phát giác nơi quen thuộc, tiếp lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên
người ba ba, cũng không có sợ hãi.
“Vừa rồi những người hộ vệ kia…”
“Câm miệng! Không cần nói gì với anh!” Kỳ Phong không đợi Lạc Khâu
Bạch hỏi xong, lập tức ngắt lời, đạp chân ga, xe lao đi.