Thẳng đến khi xe tốc độ cực nhanh ra khỏi nhà cũ, phía sau không còn
có vệ sĩ, xe mới ngừng lại.
Trong xe lâm vào ngắn ngủi trầm mặc, tiểu tử kia y y nha nha đùa nghịch
tiểu móng vuốt.
Kỳ Phong vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu cũng không nói lời
nào.
Lạc Khâu Bạch muốn hỏi nhiều lắm, nhưng lúc này lại không biết nói từ
đâu, nhịn không được đưa tay đi chụp bờ vai của y, kết quả mới vừa đụng
cũng cảm giác được sống lưng Kỳ Phong buộc chặt cứng ngắc, tiếp tay hắn
đã bị Kỳ Phong lập tức nắm chắc, sau đó lại như là điện giật cổ quái bỏ ra.
Làn da hai người cùng dánnhau.
Lạc Khâu Bạch nhích lại bên người Kỳ Phong, càng cảm giác sống lưng
y cứng ngắc, nhịn không được đưa tay sờ sờ bờ vai của y, “Kỳ Phong, thực
xin lỗi.”
Kỳ Phong không nói lời nào, Lạc Khâu Bạch nhếch môi tiếp tục nói,
“Hôm nay nếu không bởi vì em, anh và Kỳ lão gia có lẽ không cần…”
“Câm miệng! Anh không muốn nghe cái này.” Kỳ Phong quay đầu, chau
mày, sắc mặt phi thường không xong.
Lạc Khâu Bạch nhất thời ách thanh, tiếp cười khổ một chút, “Anh sinh
khí cũng được, đều tại em không chiếu cố tốt Đoàn Đoàn, ra ngoài cũng
không cẩn thận, nếu hôm nay em xin phép ở nhà, tiểu tử kia cũng sẽ không
cảm lạnh phát sốt, cũng sẽ không có gặp chuyện như vậy.”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Kỳ Phong càng thêm không xong, cầm tay lái,
“Em cũng biết mình không cẩn thận!”