Lạc Khâu Bạch hơi hơi mở to hai mắt, phương thức biểu đạt biệt nữu cổ
quái của Kỳ Phong, “Ý của anh là… Anh phái vệ sĩ âm thầm bảo hộ em?
Đây là lúc nào?”
“Nếu là âm thầm bảo hộ, có cần nói cho em biết sao?” Kỳ Phong bĩu
môi, bàn tay lại gắt gao nắm lấy tay lái, không vui thấp giọng nói, “Đáng
tiếc như vậy cũng vô dụng, vẫn là bị chui vào rọ!”
Y mãnh liệt đập tay lái, loa phát ra chói tai một tiếng “Tích —— ”
Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sống lưng y cứng ngắc, mặt nghiêng gắt gao
băng trụ, lông mi run rẩy.
Lạc Khâu Bạch không biết y vì cái gì lại sinh khí, đưa tay bao trùm tay y,
nhẹ giọng nói, “Như vậy là tốt, em cùng Đoàn Đoàn hiện tại không tốt, hơn
nữa nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc, còn không biết sẽ ồn ào đến cái
tình trạng gì, hơn nữa… Anh hà tất cùng Kỳ lão gia nháo thành như vậy,
không đáng.”
Kỳ Phong không hề động, nhưng Lạc Khâu Bạch có thể cảm giác được
trong lòng bàn tay buộc chặt.
Y nhìn ngoài cửa sổ thủy chung không cùng Lạc Khâu Bạch đối diện,
qua nửa ngày mới trầm giọng mở miệng, “Không tốt, tuyệt không tốt.”
“Khi đóanh vừa ly khai, lão gia sau lưng động thủ với em, thời điểm đó
anh tự nói với mình, về sau vô luận như thế nào cũng không thể để loại
chuyện này phát sinh. Nhưng Đoàn Đoàn sinh bệnh, anh không chỉ không ở
bên cạnh em, còn để lão gia thực hiện được âm mưu.”
“Nhưng ông không thực hiện được a, không phải em vẫn ở đây sao? Bất
quá, anh nói có vệ sĩ đi theo em, vậy tại sao vẫn luôn không xuất hiện,
ngược lại đi tìm anh.”