CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 20

- Thế còn đống hành lý của chúng tôi?
- Việc ấy tôi xin chịu trách nhiệm.
Không còn lý do để từ chối, bà Joan Sutcliffe đành nhượng bộ:
- Nếu vậy thì tôi đành làm theo yêu cầu của các ông vậy - bà thở dài nói -
Bây giờ tôi về phòng sửa soạn hành lý chứ?
- Xin bà chuẩn bị thật nhanh cho.

Trong phòng Joan Sutcliffe, bà khách phòng bên cạnh đọc nhanh nhãn dán
ngoài chiếc vali rồi vội vã chạy ra ngoài. Đúng lúc đó, bà Joan bước ra khỏi
thang máy, nhưng bà ta phải dừng lại vì cô nhân viên tiếp tân của khách sạn
đã cuống quít chạy bốn bậc một lên thang gác, thở hổn hển đuổi theo bà:
- Xin quý bà tha lỗi. Tôi quên không báo bà biết là ông phi công em của bà
lúc nãy đến đây tìm bà. Ông có vào phòng ngồi chờ một lát nhưng không
thấy bà về nên lại ra và đi rồi.
- Tiếc quá! - Bà Joan nói với con gái - Mẹ đoán cậu Bob cũng hoảng hốt
như cái ông ban nãy... Ôi, cận ấy hấp tấp đi ra mà quên khoá cửa phòng,
một sơ suất nguy hiểm.

Vào đến phòng, nhìn thấy chiếc phong bì đặt trên bàn, bà Joan Sutcliffe kêu
lên:
- Ôi, có thư của ai kìa.
Đọc xong thư, bà Joan leo lên vui vẻ:
- Vậy ra cậu Bob vẫn bình tĩnh! Xem chừng cậu ấy không hay biết gì về
tình hình đang nguy hiểm. Nhưng thôi, mẹ con mình phải đóng gói đồ đạc
nhanh lên kẻo người ta kêu. Chà, "đảo chính"! Đúng là trò dớ dẩn.
- Chưa bao giờ con được nhìn thấy một cuộc đảo chính đấy - Jennifer nói
giọng đăm chiêu. Năm nay em đã mười lăm tuổi.
- Còn lâu con mới được nhìn thấy.
- Ôi tiếc quá nhỉ! - Cô bé thất vọng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.