CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 24

cuộc bạo động đã bùng nổ và cảnh sát chặn khắp các ngả đường. Tôi không
gặp được Bob, và ngay buổi trưa hôm đó, anh ta trốn đi bằng máy bay cùng
với hoàng thân Ali.
- Ông có đoán được Bob Rawlinson gọi điện thoại từ máy nào không?
- Rất tiếc rằng không.
- Đúng là đáng tiếc thật. Ông quen bà Joan Sutcliffe chứ?
- Chị của Bob? Tôi có gặp bà ta đi cùng với đứa con gái nhỏ, nhưng tôi
chưa nói chuyện với bà ta lần nào.
- Hai chị em có thân thiết với nhau lắm không?
Edmonson nghĩ một chút rồi đáp:
- Tôi không dám quả quyết. Bà ta hơn tuổi cậu em rất nhiều, và Bob lại
không ưa ông anh rể. Bob thường gọi ông ta là "lão huênh hoang”.
- Bob không lầm đâu. Anh rể ông ta là một nhà kinh doanh tầm cỡ, và loại
người đó vô cùng tẻ nhạt. Vậy là ông có cảm giác Bob Rawlinson đã giao
phó cho bà chị anh ta một điều bí mật?
- Tôi không dám chắc, nhưng tôi ngờ là như vậy.
- Thôi được, hai mẹ con bà Joan Sutcliffe, sau một chuyến ngao du trên
biển Địa Trung Hải, ngày mai sẽ cập bến Tilbury, trên con tàu Eastern
Queen.

Đại tá Pikeaway im lặng chăm chú nhìn khách. Rồi, như thể đã quyết định
một điều gì, ông ta chìa tay cho Edmonson:
- Ông đến đây là rất tốt.
- TôI rất tiếc đã không giúp ích cho Đại tá được nhiều hơn.
Rồi khách đi ra. Liền sau đó, người đàn ông trẻ tuổi lúc trước dẫn
Edmonson đến, quay vào. Viên Đại tá nói:
- Ta đã định cử anh ta đến Tilbury để chặn không cho bà Joan Sutcliffe kia
biết tin em trai bà ta đã chết. Nhưng rồi ta đã nghĩ lại. Thằng cha này công
tử bột quá. Ta sẽ cử đứa khác. Thằng cha hôm nọ tên là gì ấy nhỉ?

Thưa, Đại tá định nói đến Derek ấy ạ?
- Phải rồi, Derek. Cậu đã hiểu ta tính sẽ làm thế nào chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.