CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 35

em bà có ghé vào phòng khách sạn của bà.
- Có tôi biết. Cậu em tôi thậm chí còn để lại một lá thư, nhưng nội dung
chẳng có gì quan trọng: cậu ấy mời tôi đến câu lạc bộ chơi gôn. Lá thư cho
thấy đến lúc đó em tôi vẫn chưa biết là sẽ lái máy bay cho ông Hoàng thân
chạy trốn khỏi Ramat.
- Tất cả chỉ có thế?
- Lá thư ấy ạ? Vâng, chỉ có thế.
- Bà còn giữ lá thư đó không ?
- Tôi giữ làm gì? Nội dung chẳng có gì quan trọng cho nên tôi xé rồi.
- Tất nhiên là như thế. Tuy nhiên tôi cũng xin hỏi là...
- Là sao? Là ngoài lá thư ra còn có gì nữa phải không? Nói cho cùng thì
còn có những điều viết ra bằng thứ mực vô hình.
- Vô hình?... Hẳn bà định nói đến thứ hoá chất thường được nói đến trong
các truyện tình báo?
Có vẻ bà Joan Sutcliffe không hưởng ứng câu nói đùa của khách mà bà cho
là nhạt nhẽo. Bà thầm nghĩ “Vô duyên!".
- Tôi e rằng ông Bob Rawlinson có dùng thứ hoá chất đó thật - O Connor
nói dường như để thanh minh.
- Dớ dẩn! Tôi tin chắc Bob không bao giờ sử dụng cách đó. Tính em tôi
quá ngay thẳng thì có...
Lại một giọt nước mắt nữa lăn trên gò má bà Sutcliffe.
- Ôi, cái xắc tay của tôi đâu rồi nhỉ? Tôi cần lấy khăn tay. Chắc tôi để quên
trong phòng tắm...
- Để tôi Sang lấy cho bà.
Chưa nói hết câu, khách đã bước qua cửa vào buồng tắm và bỗng ông ta
đứng sững lại: một người đàn ông mặc đồng phục xanh công nhân đang
cắm cúi lục một chiếc va li bỗng bật nhổm dạy.
- Tôi là thợ điện - anh ta vội nói - Một chỗ dây cần chữa gấp.
O’Connor ấn vào nút điện. Đèn buồng tắm bật sáng.
- Đèn vẫn sáng tốt, có làm sao đâu? - O Connor lộ vẻ ngạc nhiên.
- Tại tôi vừa chữa xong mà lại - người thợ điện vừa đáp vừa vội vã thu
dụng cụ bỏ vào hòm đồ nghề, bước nhanh ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.