CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 115

Ngón tay của nàng rà quanh miệng tôi trong lúc nàng hỏi và giọng nàng
chợt có vẻ khác lạ như một vài lần tôi đã bắt gặp.
- Chính anh cũng không hiểu.
- Anh là một hỗn hợp thật lạ lùng, vừa hết sức phong nhã mà lại vừa hết
sức rụt rè, một người Tô-cách-lan trên đất Virginia như bá tước Montrose
(3) kết hợp với nhà độc tài Cromwell (4).
Tôi chắc lưỡi.
- Anh không ngờ em giỏi sử học quá.
Nàng vẫn không để ý lời tôi và nói tiếp:
- Có lúc anh như người điên cuồng. Nhưng những lúc khác anh lại vô cùng
hiền lành. Anh không biết rằng người đàn bà thường thích ngọt dịu nhưng
thỉnh thoảng họ lại muốn đối xử một cách cứng rắn? Dù một đôi khi phải
chịu đau đớn?
- Anh sẽ không bao giờ gây đau đớn cho em. Monique, có lẽ anh sẽ không
bao giờ gặp lại em.
- Cũng có thể lắm.
- Anh muốn nghĩ em tin như thế. Em hãy giải thích cho anh nghe một
chuyện. Về bản nhạc Wolf mà em đã hát cuối cùng trong đêm vừa qua. Câu
"Một lời thề khép bờ môi vô hạn" ngụ ý gì?
Một nỗi đau đớn lướt qua khuôn mặt của nàng. Nàng khẽ hát hai câu cuối:
"Một lời thề khép bờ môi vô hạn. Mở một lần, chỉ có Chúa trên cao".
Stuart, em đâu có viết mấy dòng này, mà chính Goethe đã viết từ xa xưa.
Xin anh đừng hỏi em gì nữa. Đây là lần cuối cùng...
Nàng dừng lại nửa chừng và nhìn sững tôi trong bóng tối lờ mờ.
- Lần cuối cùng gì?
- Lần cuối cùng em có thể nói chuyện với anh. Ngay cả lúc này là lúc giữa
mình không còn gì bí mật. Anh hãy tin em. Mình đang phí thời giờ vì nói
chuyện.
Tôi liền bảo:
- Thế thì ngừng ngay lại. Em hãy hé miệng ra và nhắm mắt lại rồi anh sẽ
cho em cái này hay lắm.
Nàng thì thầm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.