CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 203

chú hãy nghe tôi nói đây, Ted. Thời gian chỉ còn rất ít. Ngày mai là kỳ hạn
cuối cùng. Tất cả những gì mình có thể làm là tùy cơ ứng biến, trừ phi bộ
óc phân tích của chú sáng tạo được một ý kiến kỳ diệu nào. Mình không
biết rõ nơi này. Chú cứ việc làm theo tôi, dù chú nhận thấy việc này không
ổn. Tất cả đều tùy thuộc vào yếu tố bất ngờ. Mình sẽ tìm cách phá hoại
hoặc làm cho sai lạc đi. Chú nhớ không được hành động theo ý riêng. Hãy
cố kiên nhẫn một lần này. Nếu mình có thể phá hoại đúng và thoát khỏi đảo
mình sẽ có hy vọng ngăn chận tai họa. Nhưng dù sao cũng lo phá hoại
trước đã.
Lần này tôi trông thấy Ted mỉm cười trong lúc trả lời :
- Giống hệt thời xa xưa. Được rồi, em sẽ cùng chơi trò này với anh.
- Tốt. Bây giờ tôi qua phòng bên cạnh.
Nhưng tôi không đủ thời giờ. Có tiếng gõ cửa vang lên. Khi tôi mở ra,
Matuschek đứng đó, tay cầm một khẩu tiểu liên. Một người lạ mặt đứng
phía sau lưng y.
Y giới thiệu :
- Ông Dunbar, đây là giáo sư Karl Kalwitz. Giáo sư sẽ đưa ông đi xem khu
vực hỏa tiễn. Mời ông vui lòng đi ngay.
Tôi hỏi Kalwitz ở cổng vào căn cứ hỏa tiễn :
- Chỉ có một người gác?
Ông ta đáp với một nụ cười lơ đãng :
- Cần gì phải canh gác cho nhiều? Có ai lạ vào đây đâu? Nhưng cũng còn
một người khác. Anh ta đi tuần ngoài hàng rào chung quanh căn cứ, đúng
ra chỉ có ba mặt hàng rào. Gần như không cần thiết.
Ted làm bộ vô tình hỏi :
- Hàng rào điện?
Kawitz gật đầu.
- Có thể truyền điện vào, nhưng chúng tôi chưa bao giờ cần tới.
Ted đưa mắt nhìn tôi. Tôi lắc đầu. Ted vẫn thường hung hăng lao đầu vào
bất cứ việc gì. Đó là một trong những lý do người ta khuyên Ted hãy bỏ
môn túc cầu và tập trung vào môn côn cầu hồi Ted còn ở Đại học đường
Virginia. Ted ghét trò lấy banh một cách lịch sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.