CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 100

24.

– Ôi! Ối! A, sao mà kỳ cục thế không biết chứ, ối! A, tôi đau bụng quá.

Ối!… Tôi không sao thở được nữa! A!…

Một người đàn ông nhỏ thó, vẻ lấm lét, có hàng râu rậm và đội mũ, mình

vận toàn đồ xám, buồn bã bước vào cửa hàng. Lucrèce giới thiệu cho ông ta
cái mặt nạ mà Alan và Vincent vừa chế ra.

– Ôi! Ối! Sao nó lại buồn cười đến thế nhỉ! Ối!… Ô, cái vẻ mặt ngây

thộn này của nó ấy. Ôi!…

Mishima, lưng khom khom, ngồi lún trên một chiếc ghế, hai cánh tay đặt

trên hai đùi giang rộng, còn những ngón tay đan chéo vào nhau buông giữa
đầu gối, uể oải ngẩng lên nhìn về phía người đàn ông mở hàng rõ sớm,
người đầu tiên trong ngày. Anh nhìn thẳng đối diện ông ta đang cười ha hả
trước hình ảnh cái mặt nạ mà Lucrèce, lưng quay lại phía anh, đang giới
thiệu cho ông ta. Còn khách hàng thì cười, đưa một tay lên bưng miệng:

– Ôi! Nhưng làm sao mà người ta lại có thể tạo ra nó được nhỉ?! Ôi, cha!

– Lũ con trai tôi đã làm chiếc mặt nạ này đêm vừa rồi đấy. Tuyệt vọng

quá, đúng không?

– A! Nhưng sao mà nó đần thế không biết. Còn cặp mắt nó nữa chứ! Bạ!

Rồi mũi nữa này! Ối giời ạ, hãy nhìn cái mũi của nó này… Nhưng thật
không thể tưởng tượng nổi!

Khách hàng cứ cúi gập người xuống mà cười trước bộ đồ hóa trang cho

mặt mà phu nhân Tuvache trưng ra ở ngang tầm ngực và đối diện với ông
ta. Ông ta thở hổn hển, ho lọc xọc, rồi lại tuôn ra:

– Ô, không, hãy nói gì thêm đi chứ, làm sao mà sống được với một kẻ

như vậy hả! Đây không phải là gã mà ta có thể kết bạn được đâu mà. Ôi!
Còn về phụ nữ nữa chứ! Liệu bà có biết một người đàn bà nào, chỉ một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.