CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 98

– Tại sao con lại về sớm hơn dự định hả?

– Con bị đuổi zề.

Đứa trẻ, tròn mắt ngạc nhiên bởi sự mạnh bạo thẳng thắn của mình, thoải

mái ở mọi nơi mọi lúc như gió trên trời, như nước dưới biển ấy, đi xuống
cầu thang mà chính nó phủ lên một tấm thảm khải hoàn với những tràng
cười giòn vô tư lự của nó:

– Ở zưới đó, con chơi rất nhiều, nhưng điều ấy lại khiến các anh phụ

trách bực mình. Nếu không thì… với lũ học sinh bom – sống như tụi con ấy
hả, con biết cách làm cho chúng cười. Khi phải diễn tập trong đêm, mình
quấn drap trắng và đội mũ nhọn trùm kín đầu chỉ thủng có hai lỗ để nhìn,
con kể những chuyện tiếu lâm khiến lũ bạn cười nắc nẻ làm tung cả những
mẩu nhựa hình bánh mì dán ở bụng chúng. Trong khi chúng đi tè trên các
đụn cát ở Nice, thì con đi nhặt những bông hồng mọc ở đó và khi con nói
với chúng rằng nơi đó là con đường lạc đà lẩn trong cát và được gió đẽo gọt
thành hình như thế, thì bọn chúng thấy cuộc đời thật kỳ thú. Chúng quay về
doanh trại, vừa đi vừa hát: Bùm! Trái tim tôi đập Bùm!… Anh phụ trách kỳ
thực tập biệt động-tự sát rụng rời tay chân. Con chơi trò zả giờ không bao
zờ hiểu zì những lời zải thích về kỹ thuật của họ. Họ vò đầu bứt tai. Một
buổi sáng, do quá bực dọc, anh ta thắt dây nổ quanh bụng, tay cầm ngòi nổ,
và nói với con: “Hãy nhìn cho kỹ đi, bởi tôi chỉ có thể thực hành cho em
nhìn một lần duy nhất thôi!” Rồi anh ấy giật dây, nổ tung. Họ đuổi con zề.

Mishima thoạt tiên gật gật trong im lặng. Anh giống như một diễn viên

chưa tìm được ngôn từ cho vai diễn của mình. Rồi anh lắc đầu qua lại nhiều
lần: “Rồi chúng ta sẽ làm gì với con đây hả?”

– Anh muốn nói trong vài ngày còn lại của kỳ nghỉ đó hả? Nó sẽ giúp

em chế biến độc được, Lucrèce hứng khởi đáp.

– Và nó sẽ cùng con chế các mặt nạ, từ trên cầu thang, Vincent lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.