CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 96

23.

– Cúc-cu!

Người cha ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường

– “Ồ, nó lại chạy rồi à – cái đồng hồ này?”, – rồi cụp mắt xuống.

– A, là em ư!… mà em làm gì ở đây vậy?

Trước kệ bày toàn độc dược, người mẹ đang gói một lọ thủy tinh cho

một bà già thân hình quắt queo. Con quỷ mang thân hình tả tơi rách rời mà
trước kia đã từng là một con người này, phàn nàn: “Rốt cục, để đợi đến già
thì cũng lâu đấy!” Trở lại thành nhỏ bé như một đứa trẻ, túi xách trên tay,
con người mong manh này hình như đang nhẹ nhàng ra đi về một chiếc nôi
mới. Bà có lẽ tạo ra cả một con sông với những dòng nước mắt của mình.
Lucrèce quay lại:

– Alan!

Khoác bọc quần áo trên một bên vai, tóc bay trong gió, đứa con út của

chị đứng gần quầy thu tiền và, cửa hàng bỗng nhiên như có một tia nắng ấm
mùa hè lướt qua. Người mẹ chạy vội về phía con trai:

– Con trai bé bỏng của mẹ, con còn sống ư!

Những sắc màu rổn rảng mà thằng bé tô điểm trên trang phục của nó,

toát ra hình ảnh một vũ điệu ba-lê hoa, và niềm hy vọng làm bừng sáng cả
nền gạch lát nhà. Marilyn, đang ở quầy hàng tươi, bắt vội tay một khách
hàng mà cô đang những muốn tống khứ đi thật nhanh.

– Hấp! Tử thần cũng xin chào ông, thưa ông!

Nói rồi cô chạy về phía cậu em út, trên đường đi, chiếc vét rộng của cô

tỏa ra quét gió. Tim cô đập hối hả như trống:

– Alan!!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.