CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 95

lên: “Alan!” Dán trên ngọn đèn bàn làm việc của cậu, một tấm bưu ảnh
chụp giao thoa laze của đứa em trai, trên đó, ta có thể đọc thấy: “Anh là
nghệ sĩ của khu ta đấy!”

Bên kia vách ngăn, ở phòng bên phải, Ernest nằm trên bụng Marilyn,

đang nhảy vũ điệu tình yêu. Nằm nghiêng bên cô, anh ta có vẻ như đang âu
yếm một nấm mồ. Và khi nước trong miệng kiều nữ ứ bên bờ răng, anh ta
liền hứng lấy uống ngay, rồi nói với người tình: “Em, hệt như một lưỡi dao,
đã đâm thẳng vào tim anh”. Vẻ đẹp những cử chỉ âu yếm của họ được một
làn hơi hoa hồng tỏa lên che phủ. Và kiều nữ nhà Tuvache cử động bờ môi.
Những bông hoa trong góc nhà xỉu xuống. Âm thanh và mùi hương xoay
tròn trong không gian; điệu valse buồn mơ hồ và cơn chóng mặt đau đớn.
Đồi gò bồng đảo của Marilyn, tựa như những tấm lá chắn, va phải những
luồng chớp. Chàng gác cổng nghĩa địa vấp phải cặp vú ấy trên ngôn từ hệt
như khi chàng vấp trên nền đường lát đá: “A…, an…, anh… yêu em!”
Chàng ghì siết lấy cô và ru ngủ tâm hồn cô. Nụ cười muôn thuở phô trần ba
mươi hai chiếc răng trắng của kiều nữ nhà Tuvache đưa chàng đến những
nơi chưa từng được khám phá. Cô đã khiến chàng có cảm tưởng như một
con tàu kiều diễm bắt đầu ra khơi. Phô ra cho chàng đôi gò bồng đảo và
giấu khuỷu tay dưới gối, nàng tiên cá không áo lót của chàng mang vẻ như
đang ở trong ngày hội lớn. Cũng là một người tình nhiệt tâm, nàng ngẩng
đầu, ngả lại sau. Trên tường trước mặt gắn một tấm bưu ảnh: “Chị là người
xinh nhất”.

Lucrèce, Marilyn, Mishima, Vincent… tất cả bọn họ đều thấy thiếu

Alan, tựa như thiếu một ý nghĩa cho sự tồn tại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.