CỬA SÔNG - Trang 109

Thùy ngó ra ngoài. Trong ánh đèn chiếu ra ngoài hiên, một bóng

người đàn bà cao lớn đang đứng nép bên cánh cửa sổ. Thùy nhìn kỹ mới
nhận ra bác Thỉnh. Thùy chưa kịp bước ra thì bác Thỉnh lúng túng, đã chực
bỏ đi ra sân:

- Cô cứ dạy... Tôi đứng ngoài này... tôi nghe vậy!

Thùy hết sức ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ thấy bác Thỉnh lui tới

những nơi trụ sở làm việc, và cũng chưa bao giờ thấy bác ra trường học.

- Bác đi đâu khuya vậy? - Thùy hỏi nhanh.

- Tôi ra thăm cô... Tôi vừa ở bên trạm xá sang đây.

Thùy nắm tay bác kéo vào lớp, bảo bác ngồi ở dãy bàn cuối có mấy

chỗ trống:

- Bác ngồi đây... đợi tôi một lát nhé!

Cô phải nài mãi, bác Thỉnh mới dám đánh bạo ngồi xuống bên mép

chiếc ghế dài và cố thu mình lại, hai chân giấu vào trong chân ghế. Bác đưa
cặp mắt rụt rè nhìn lên tấm bảng và cái bàn của Thùy.

Chưa hôm nào Thùy giảng bài say sưa như thế. Hình như hình ảnh bác

Thỉnh đã gợi lên cho cô hình ảnh và cuộc đời của những người mẹ kháng
chiến, một cái gì vô cùng quý giá cứ sinh sôi mãi và không bao giờ mất. Cô
sực nhớ Bân và Lân, đêm chuyển máy sang rừng, bữa cơm ở nhà bác.

(Bác Thỉnh vẫn ngắm nhìn lớp học bằng cặp mắt rụt rè, và đang lắng

nghe Thùy giảng bài).

Thùy nói với các em, mà cũng là nói với mình. Có lúc, cô cứ ấp úng,

không sao diễn tả được thật rõ những cảm xúc và ý nghĩ ra lời nói... "Trải
qua hai chục năm, từ khi Bác Hồ kêu gọi toàn dân quyết tâm giành độc lập,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.