CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 149

Nước mắt Hứa Tâm An chực trào ra, cô vội đứng dậy, đánh mạnh vào

người Tất Phương: “Sao anh lại chọc tôi khóc thế, tôi không thèm đau lòng.
Anh muốn chết thì chết nhanh lên đi, đừng ở đó suốt ngày chọc giận người
khác.”

“Chưa tìm ra Nến Hồn mà, chết thôi mà khó khăn đến vậy.”

Hứa Tâm An oa oa khóc lớn: “Đừng tìm Nến Hồn nữa được không?

Nến Hồn đã mất từ lâu rồi. Anh đừng chết được không? Ngay cả cha mẹ
ruột trông như thế nào tôi cũng không biết.”

Hứa Tâm An vòng qua chạy đến ôm chặt eo Tất Phương, gối lên vai

anh ta khóc lớn rồi chùi nước mắt lên áo anh Tâm An.

Đúng là quá đáng mà! Tất Phương phát hiện sự nhẫn nại của mình lại

tăng thêm một bậc. Bẩn chết đi được, còn ồn nữa chứ, cha mẹ cô thì có liên
quan gì đến anh ta đâu?

Vậy mà chẳng ngờ anh ta lại không đẩy cô ra.

Không những không làm thế, tối đó anh ta còn ra ngoài kéo thêm

khách vào tiệm, hôm đó cửa tiệm buôn bán không tệ. Nhìn thấy doanh số
hôm nay Hứa Tâm An tức khắc nở nụ cười hám tiền, Tất Phương liếc thấy
liền bày vẻ mặt khinh bỉ.

Tôi hôm đó Cầu Tái Ngọc đến nhà của Hứa Tâm An, cô nàng đã điều

tra chứng minh nhân dân và tấm hình do Hứa Tâm An cung cấp, Long Tử
Vy không nói dối, đúng là hộ khẩu của bà ấy ở thành phố K, em gái tên
Long Tử Kỳ, hai mươi ba năm trước đúng là có ghi chép sinh trong bệnh
viện. Còn bên nhà hr, cha Hứa quả thực có một người anh tên Hứa Chiêu
An. Long Tử Kỳ và Hứa Chiêu An vẫn còn trong danh sách những người
mất tích của cảnh sát.

Hứa Tâm An rất đau lòng, Cầu Tái Ngọc bèn ở lại an ủi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.